CON BẠC - Trang 100

“Này, ta cho mỗi người năm đồng vàng!”

Potapych và Marfa hôn tay bà.

“Mỗi người khiêng vác một friedrich vàng! Anh Aleksei Ivanovich, có

anh gia nhân cúi chào phải không, lại một người nữa cúi chào à? Anh đưa
mỗi người một đồng vàng nhé!”

“Madame la princesse… un paưvre expatrié… malheưr continuel… les

princes russes sont si généreux”

[62]

Có một người đi quanh ghế bành, mặc

áo đuôi tôm cũ, áo ghi lê sặc sỡ, để ria mép, cầm mũ ông quay quay,
miệng cười xun xoe.

“Cho ông ta một đồng friedrich vàng. Không, cho hai đồng. Thôi, thế

là đủ rồi, kẻo thế này thì không bao giờ hết. Nào, nâng ghế lên cho tôi đi!
Praskovia,” bà quay sang Polina Aleksandrovna. “Ngày mai bà sẽ mua áo
dài cho cháu, và sẽ mua cả áo dài cho m-lle… tên cô ấy là gì nhỉ? Có phải
là m-lle Blanche không? Dịch cho cô ấy nghe đi, Praskovia!”

“Merci, m-me! M-lle Blanche dịu dàng cúi thâp hẳn người xuống,

miệng nhếch một nụ cười giễu cợt, như muốn trao đổi với De-Grie và
tướng quân. Tướng quân có phần mắc cỡ, nhưng vui vô hạn khi chúng tôi
về đến lối đi dạo.

“Fedosia, Fedosia! Tôi nghĩ là bà ấy sẽ ngạc nhiên lắm,” bà già nhớ

đến bà nhũ mẫu của tướng quân. “Bà này cũng cần được tặng áo dài. Kìa,
anh Aleksei Ivanovich! Anh Aleksei Ivanovich! Hãy cho người ăn mày kia
đi!”

Đi ngang qua có một người mặc rách rưới, lưng gãy gập, nhìn chúng

tôi.

“Thưa bà, có lẽ không phải hành khất, mà là một tên du thủ du thực nào

đó.”

“Cho ngay, cho ngay một đồng xu vàng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.