CON CHIM TRỐN TUYẾT - Trang 39

đoán rằng bà Rose sẽ tìm một bác sĩ khác. Rất buồn, tôi rời đi và những
ngày sau đó tôi không thể nào quên được Mary. Tôi lúc nào cũng nghĩ về
Mary.

Chẳng lâu sau chính tôi cũng bị ốm, ban đầu thì chỉ nhẹ thôi nhưng càng

ngày càng nặng hơn. Tôi mời một anh bạn bác sĩ đến khám nhưng anh bảo
rằng anh không thấy trục trặc gì với tôi cả. Anh ta nói rằng chắc là do tôi
làm việc quá nhiều. Nhưng tôi biết đấy không phải là nguyên nhân. Tôi
càng ngày càng tệ hơn, tôi không muốn ăn và bị sút cân, mệt mỏi vô cùng.
Buổi đêm tôi cũng không ngủ được bình yên, thỉnh thoảng tôi mơ thấy
Mary đang gọi tôi đến cứu trong khi bà Rose giữ chặt cánh tay cô ấy. Tôi
bắt đầu xanh xao và gầy đi rõ rệt, tôi không thể quên rằng mình đã không
giúp được Mary. Cô ấy muốn được tôi giúp nhưng tôi đã không làm được
gì cho cô ấy cả.

Một buổi tối kia khi tôi mệt mỏi và ngủ được tí nào. Tôi thức dậy và đi

đi lại lại trong phòng, tôi nghĩ về bản thân và căn bệnh của mình. Hình như
tôi cũng bị ốm giống Mary. Đột nhiên tôi phát hiện ra nguyên nhân: Tôi đã
yêu Mary mất rồi. Tôi bị ốm bởi vì tôi không thể nhìn thấy và chăm sóc cô
ấy. Bây giờ thì tôi biết rằng tại sao Mary đang chết dần. Cô ấy đang chết
dần, bởi vì không có ai yêu cô ấy và không có ai trên thế giới này cho cô ấy
hy vọng. Mẹ cô ấy và bố cô ấy đều đã chết, bà Rose giữ cô bởi vì bà kiếm
được tiền nhờ vào việc bán những con búp bê. Mary không có bạn bè và
tồi tệ hơn, bởi vì cái chân của cô ấy, cô ấy cảm thấy mình thật xấu xí. Cuộc
đời cô ấy thật trống rỗng cô ấy không có gì cả ngoại trừ những con búp bê
ra. Tôi biết rằng tôi phải đến thăm Mary, tôi phải nói với Mary một điều gì
đó, nếu không tôi sẽ mất vĩnh viễn.

Sáng hôm ấy tôi gọi điện đến cửa hàng ông Jim Carter. “Đây là bác sĩ

Amoney. Jim, ông có thể làm ơn giúp tôi một việc được không?”. “Bất cứ
điều gì, bác sĩ. Ông đã cứu con trai tôi và tôi sẽ làm bất cứ điều gì ông yêu
cầu”. “Cảm ơn ông”. “Ông có nhớ cái bà bán búp bê cho ông không?”.

“Nếu lần sau bà ta đến đây tôi muốn ông gọi điện cho tôi và sau đó ông

cố giữ bà ta ở lại khoảng ít phút”. “Được rồi”. “Tôi sẽ cảm ơn ông suốt cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.