CON CHÓ KHOANG CHẠY VEN BỜ BIỂN - Trang 17

và cùng đẩy một nhịp. Nhưng để được như thế, hai người phải cố gắng liên
tục. Kirixk không nhìn thấy mặt hai người. Hai người chèo ngồi quay lưng
về phía nó, nhưng nó thấy bả vai họ gồ lên rồi duỗi ra. Chỉ thỉnh thoảng hai
người mới trao đổi với nhau một lời. Thực ra, đôi khi ông bố cũng đủ thời
giờ ngoảnh lại, mỉm cười với con trai qua chòm râu: “Này, thế nào?”

Họ đi thuyền trên biển như thế. Người lớn bình tĩnh và tự tin. Ông già

Organ thì hoàn toàn thản nhiên. Ông vẫn ngồi nguyên vị, mút ống điếu và
lái thuyền. Họ cứ đi như thế, mỗi người bận bịu với công việc của mình.
Thực ra hai lần Kirixk cũng chèo thuyền, khi thì phụ với Mưngun, khi thì
phụ với bố. Hai người vui lòng nhường một mái chèo cho nó. Để cho nó tập
một chút. Tuy nó đẩy mái chèo bằng cả hai tay, nó vẫn không chèo được
lâu: thuyền quá nặng và mái chèo quá to đối với nó. Nhưng chẳng ai trách
nó về điều đó và cũng tỏ ra thương hại nó, mà chỉ lẳng lặng làm việc nhiều
hơn.

Khi Chó Khoang đột nhiên mất dạng, không hiểu vì sao mọi người chợt

trở lên sôi nổi.

- Chó Khoang trở về nhà rồi! – Bố nó nói.

- Ừ, nó về rồi! – Mưngun xác nhận.

- Thật ư? Thế là nó về rồi. –Cả ông già Organ cũng nhìn về phía ấy. –

Nếu vậy thì tức là công việc trôi chảy. Này, Kirixk. – Ông già nói với thằng
bé bằng giọng ranh mãnh. – Cháu thử gọi Chó Khoang xem, may ra nó
quay lại chăng?

Tất cả đều bật cười, cả Kirixk cũng bật cười. Rồi nó nghĩ một lát và nói

to:

- Thế thì phải cho thuyền quay trở lại, khi ấy Chó Khoang cũng sẽ trở

lại!

- Thằng này đối đáp mau lẹ gớm! – Organ thốt lên, mỉm cười giễu cợt.

Tốt hơn hết là hãy làm việc đi. Đến đây với ông. Nghênh ngó đủ rồi. Nhìn
ngắm biển thì biết bao giờ cho chán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.