CON CHÓ KHOANG CHẠY VEN BỜ BIỂN - Trang 31

trước, mắt không còn tinh như trước, thân hình đã mất vẻ đẹp, răng không
còn đủ. Tất cả những gì trước kia đã đem lại danh tiếng cho ông này dần
dần mất đi, bị hủy hoại, và cái chết không còn xa nữa, chỉ có ngực không
chịu thua, những ham muốn vẫn sống trong ngực ông như trước, như thời
trai trẻ, cái khổ là ở chỗ tâm hồn không già đi. Chính bởi vậy ông mới có
những ý nghĩ như thế, mới có những giấc chiêm bao như thế, bởi vì chỉ
trong chiêm bao và trong ý nghĩ, con người mới thấy mình bất tử và tự do.
Nhờ mơ ước con người lên đến tận trời và xuống tận đáy sâu của biển. Con
người vĩ đại cũng chính bởi vì ngay trước giờ chết, con người vẫn nghĩ về
tất cả những gì hiện đang có trong đời sống. Nhưng cái chết không đếm xỉa
đến chuyện ấy, nó không bận tâm đến chuyện con người đã trải qua những
gì trong đời, đã đạt tới những ý nghĩ vĩ đại như thế nào, đã mơ thấy những
gì, trước đây người đó là người thế nào, trí tuệ của người đó ra sao và đã
dùng trí tuệ ấy vào việc gì, nó bất cần gì hết. Tại sao như thế nhỉ? Tại sao sự
thể trên đời lại được khuôn xếp như thế? Ừ thì người Đàn bà Cá chỉ là giấc
mơ, nhưng mong sao giấc mơ ấy còn mãi mãi, cả ở thế giới bên kia…

Cũng như ông tin rằng người Đàn bà Cá là có thật. Organ tin rằng biển

nghe hiểu tiếng nói của ông. Ở đây ông thở hít và suy nghĩ thoải mái. Ở đây
ông thổ lộ tâm sự của ông. Đắm đuối trong những ý nghĩ của mình, đôi khi
ông tự hỏi: “Phải chăng ta đã từng bơi qua đấy với nàng?”.

Những lúc như thế, ông lại nhồi thuốc vào ống điếu. Ông khoái trá rít

khói thuốc lá: “Cái thứ cỏ này mọc ở đâu nhỉ? Người ta bảo nó độc, vậy mà
nó làm cho tâm hồn khoan khoái… Cánh dân buôn bảo là ở Mãn Châu. Họ
buôn từ nơi ấy về đây. Mãn Châu ở xa đây, ôi xa lắm, chưa bao giờ có
người nào của chúng ta đến đấy… Có lẽ ở đấy thuốc lá mọc như cỏ trong
rừng. Thật kỳ diệu, trên đời thật đủ thứ lạ…”

Mặt trời đã quá đỉnh đầu. Trong thời gian ấy, mấy lần nó khuất sau

những đám mây từ một nơi nào phía sau chân trời kéo tới, dường như đấy là
sào huyệt của mưa bão. Lúc ấy, biển thoắt nhợt đi, tối sầm lại, xung quanh
trở nên u ám, ảm đạm. Khi thì mặt trời lại ló ra từ sau những đám mây đen,
chiếu sáng rực rỡ, hào phóng như về mùa xuân, thế là biển lóng lánh muôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.