CON CHÓ KHOANG CHẠY VEN BỜ BIỂN - Trang 47

phút chốc bị hất lên cao, phút chốc lại sa xuống cái vực mở ra giữa các đợt
sóng. Nước bắn lên và sóng đánh khiến quần áo ướt đẫm, nặng trịch. Nhưng
tai ác nhất là trong sương mù dày đặc, họ không nhận rõ được gì cả, đúng là
không nhìn thấy gì hết và không thể biết rõ trên biển đang xảy ra chuyện gì,
nên ứng phó thế nào. Chỉ còn độc một cách: hành động hú họa, mù quáng,
miễn là làm sao cho thuyền nổi trên mặt nước, không để cho nó bị lật úp.
Bây giờ không thể nói gì đến chuyện hướng thuyền tới một nơi nào đó.
Sóng xô đẩy thuyền đi không rõ về đâu, tùy theo tính đỏng đảnh bất trị của
nó, và không biết tình hình này kéo dài bao lâu.

Trước kia Kirixk cũng đã nghe nói có những lần người đi săn gặp bão tố

ngoài biển, cũng có khi họ hoàn toàn mất tích, khi ấy, trong bầu không khí
để tang chung, đàn bà và trẻ em đốt những đống lửa nhiều ngày ròng trên
các sườn núi Chó Khoang, với niềm hy vọng mỏng manh: biết đâu đấy!
Nhưng ngay cả khi ấy nó cũng không thể mường tượng được cái chuyện đó
đáng sợ và dữ dội như thế nào: chết giữa biển cả. Nhất là nó không thể
tưởng tượng rằng cái thứ sương mù hiền lành này, vị khách thầm lặng của
mùa đông mà cả thế giới bị chài bởi cái im lặng màu sữa chìm trong lớp mù
nhẹ màu trắng đều đặn, khi mà mọi vật trên trái đất dường như ngây ngất,
đờ ra trong không khí như một cảnh hoang đường, còn tâm hồn tràn đầy
cảm giác khiếp hãi và rã rời vì mong chờ một ảo ảnh gì đó chỉ có trong
chuyện cổ tích, nó không thể tưởng tượng rằng thứ sương mù ấy có thể biến
thành một kẻ thù ghê gớm có mặt ở khắp nơi như thế. Những luồng sương
mù tối tăm nổi trôi trên mặt biển cuộn sóng, uốn éo, trườn đi, tản ra rồi lại
dồn ép vào nhau, khiến ta liên tưởng tới kiểu di chuyển của rắn…

Bám chặt lấy ghế ngồi, Kirixk khiếp sợ co quắp dưới chân ông già

Organ.

- Cháu bám chặt lấy ông! Bám chặt lấy! – Organ quát vào tai nó, bây giờ

ông không thể nói với thằng bé điều gì hay làm cái gì cho nó.

Không người nào trong bọn họ có thể làm cho số phận nó đỡ long đong,

bởi vì mọi người đều bình đẳng trước sức mạnh hung cuồng của thiên
nhiên. Cho dù Kirixk có gào lên, òa khóc, gọi bố thì Emrayin cũng không
rời khỏi chỗ, bởi vì thuyền còn nổi trên mặt nước được chỉ là nhờ ông và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.