M
ỗi lần có va chạm, nó dùng thân hình lực của nó lưỡng ép chúng tôi vào
vách ho
ặc vật ngửa bọn rôi ra và nằm đè lên khiến bọn tôi muốn ngạt
th
ở.
Nó to con nh
ất bọn, lông dày nhất bọn, khỏe nhất bọn: khi nó giở môn
đ
ấu vật ra là bọn tôi đầu hàng.
H
ồi đó con Haili có lần trèo lên
gh
ế chơi, khi nhảy xuống Haili mắt nhắm mắt mở không quan sát kỹ nên
đáp ngay chóc xu
ống chỗ thằng Suku nằm, suýt chút nữa đã đạp trúng
th
ằng này. Lúc phát hiện ra tình huống nguy hiểm đó con Haili "đứng
hình" luôn. Nó s
ợ đến mức không dám nhúc nhích, cứ giữ nguyên tư thế
ba chân ch
ạm đất, một chân trên không một lúc lâu - trông giống hệt
nh
ững pho tượng người ta hay đặt ngoài quảng trường.
Đ
ến khi thấy Suku không có phản ứng gì, Haili mới khẽ khàng đặt nốt
chân kia xu
ống rồi rón rén rời đi chỗ khác.
9
K
ỷ niệm giữa tôi và Suku diễn ra theo kiểu khác, ít đau tim hơn, nhưng
cũng cho th
ấy tôi sợ Suku đến mức nào.
Lúc đó tôi ch
ưa biết Suku thuộc giống chó có tìm cảm quyến luyến đặc
bi
ệt với chủ. Thời gian sau này, vào những dịp gia đình chị Ni đi chơi xa
tôi đ
ể ý thấy thằng Suku ăn rất ít, có bữa không ăn, chỉ uống nước suông,
ng
ười gầy tọp đi.
H
ồi tôi mới về đây, tối nào cũng thấy thằng Suku ngồi dưới chân cầu
thang ng
ước cổ nhìn lên phòng ngủ của gia đình chị Ni ở tầng trên. Nó
ng
ồi suốt đêm như vậy, kiên trì và bất động - như một con chó đá.
Sau này thì tôi m
ới biết thằng Suku mắc chứng "nhớ con người". Còn lúc
đó tôi c
ứ tưởng nó đang chầu chực gì đó nên tò
mò đ
ến gần nó, cũng ngồi xổm trên đuôi, ngước cổ nhìn lên cầu thang.
Tôi c
ứ nhìn như vậy, chờ đợi trong nỗi thấp thỏm mơ hồ, hy vọng sẽ có
m
ột cái gì bất chợt hiện ra - một thỏi xúc xích hay một cái xương gà
ch
ẳng hạn.