CON CHÓ VÀNG - Trang 56

Trừ cái bót của cảnh sát ra, ở toà thị chính thì chỉ có trại mật thám, trong

thành phố cổ.

Thanh tra Leroy vừa vào. Anh thở không ra hơi khi Maigret nói với anh

rất tự nhiên:

— Này anh bạn thân mến! Anh sẽ vui lòng áp giải ông bác sĩ đến trại

mật thám. Phải thận trọng, không cần thiết xích tay ông ta, Anh tống giam
ông ta phải hết sức chăm lo, đừng để ông ta thiếu thốn gì cả.

Người bác sĩ ấp úng:
— Thật là điên rồ hết chỗ nói. Tôi chẳng hiểu gì cả. Tôi… Thật lạ

lùng!… Thật bỉ ổi!

— Tất nhiên! - Maigret lẩm bẩm.
Rồi quay về phía ông thị trưởng:
— Tôi không phản đối việc người ta tiếp tục truy tìm tên du đãng của

ông. Như thế là lừa phỉnh dân chúng. Biết đâu cũng có ích … Nhưng ông
đừng quá quan trọng hoá vào người bị bắt. Ông nên làm cho mọi người yên
tâm.

— Ông có biết rằng sáng nay khi bắt hắn, người ta đã thấy hắn cầm một

con dao sẵn sàng gây án không.

— Điều ấy không thể có.
Maigret bắt đầu sốt ruột. Ông đứng thẳng lên, khoác chiếc áo pardessus

nặng nề, cổ lót nhung, dùng ống tay áo phủi phủi chiếc mũ quả dưa của
mình.

— Xin hẹn gặp lại ông, thưa ông thị trưởng. Tôi sẽ báo lại cho ông biết.

À tôi còn một lời khuyên: Đừng để cho người ta kể quá nhiều chuyện với
các nhà báo. Thực ra, trong toàn bộ việc này, nếu cần thiết mới phải lưu
tâm đến việc nhỏ nhặt… ông nhất trí chứ?

Viên cảnh sát trẻ đưa mắt nhìn ông thị trưởng có vẻ như ngầm nói rằng:

Xin lỗi ông, nhưng tôi buộc phải nghe theo ông ấy. Anh ta ngại ngần bước
xung quanh người bác sĩ như một người do dự trước một gánh nặng cồng
kềnh.

Người ta trông thấy Maigret vỗ vào má Emma khi ông đi qua, rồi bước

qua bãi chợ, không quan tâm đến sự tò mò của nhiều người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.