CON CHÓ VÀNG - Trang 92

— Công việc của gia đình Michoux đã khá khẩm lên chưa?
Sự ngượng nghịu, khó chịu mới lại vừa lộ ra.
— Chưa… Phải chờ cho khu Cát Trắng có giá đã. Do chỗ quan hệ của

bà Michoux ở Paris thì chẳng mấy chốc… Nhiều lô đã bán được. Mùa xuân
người ta mới bắt đầu xây dựng. Trong những chuyến đi bà đã gần như
thuyết phục được một chủ ngân hàng mà tôi không thể cho ông biết tên
được, để xây dựng một biệt thự lộng lẫy ở mỏm cao của bờ biển.

— Xin có một câu hỏi nữa thưa ông thị trưởng… Trước đây những

khoảnh đất được phân lô thuộc về ai?

Người đang nói chuyện với ông không hề do dự.
— Thuộc về tôi, đấy là một tài sản của gia đình, cũng như cái biệt thự

này. Trước kia ở đấy chỉ mọc đầy cây thạch thảo và cây kim tước chi, rồi
gia đình họ Michoux mới có ý nghĩ…

Lúc này, ánh sáng ở xa đã tắt.
— Làm một ly Whisky nữa, ông cảnh sát trưởng… Dĩ nhiên tôi sẽ lái xe

của tôi đưa ông về.

— Ông thật quá chu đáo. Tôi thích cuốc bộ hơn, nhất là khi tôi đang cần

phải suy nghĩ.

— Ông nghĩ như thế nào về câu chuyện con chó vàng kia? Tôi cho rằng

đấy có thể là điều đánh lạc hướng tôi nhiều nhất. Cái ấy và rượu Pernod bị
bỏ thuốc độc. Vì chung quy thì…

Nhưng Maigret đã tìm mũ và áo manteau. Ông thị trưởng chỉ biết nhấn

nút chuông điện.

— Delphin! Áo của ông cảnh sát trưởng!
Im lặng đến nỗi người ta chỉ nghe được tiếng trầm đục ngắt quãng của

sóng dồi trên đá dùng làm móng cho biệt thự.

— Ông không muốn đi xe của tôi thật chứ?
— Vâng
— Tôi tự hỏi ngày mai tình trạng tinh thần của dân chúng sẽ ra sao? Nếu

biển lặng, ít ra là chúng ta sẽ có rất ít những người đánh cá ở lại trong phố,
vì họ còn tranh thủ để đi đặt những chiếc lờ của họ.

Maigret nhận chiếc áo manteau trong tay của người hầu, chìa bàn tay to

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.