CON DAO KÌ ẢO (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #2) - Trang 112

“Mẹ cậu đang bị bệnh,” cô khẽ nói. “Nhưng bà ấy vẫn an toàn. Có

một người phụ nữ đang chăm lo cho bà ấy. Cậu đã lấy đi vài bức thư và
bỏ trốn. Có một người đàn ông, tớ nghĩ ông ta là kẻ trộm, cậu đã giết
ông ta. Cậu đang tìm bố mình, và…”

“Được rồi, im đi,” Will nói. “Thế là đủ rồi. Cậu không có quyền

nhòm ngó đời tư của tớ như thế. Đừng bao giờ làm vậy nữa. Như thế là
nhìn lén.”

“Tớ biết khi nào cần ngừng hỏi,” cô nói. “Thấy không, Chân Kế

cũng giống như con người vậy, gần như thế. Tớ có thể biết được khi
nào thì nó sắp cáu hay khi nào thì có những thứ nó không muốn tớ biết.
Kiểu như là tớ có thể cảm nhận được ấy. Nhưng khi cậu đột nhiên xuất
hiện vào ngày hôm qua, tớ đã phải hỏi nó xem cậu là ai, nếu không tớ
có thể bị nguy hiểm. Tớ buộc phải làm vậy. Và nó nói…” Giọng cô lại
hạ xuống. “Nó nói cậu là một kẻ giết người, tớ đã nghĩ là tốt quá,
không sao hết, cậu là người tớ có thể tin tưởng. Nhưng tớ không hỏi
thêm cho tới tận lúc nãy. Nếu cậu không muốn tớ hỏi nữa, tớ hứa sẽ
không làm. Đây không phải là trò xem ảnh qua lỗ ngắm. Nếu tớ không
làm gì khác ngoài việc nhòm ngó mọi người, Chân Kế sẽ dừng hoạt
động. Tớ biết điều đó rõ như biết về Oxford của mình vậy.”

“Mấy chuyện đó cậu có thể hỏi tớ thay vì cái máy. Nó có nói bố tớ

còn sống hay đã chết không?”

“Không, vì tớ không hỏi.”
Lúc này cả hai đều đang ngồi. Will kiệt sức vùi đầu vào hai bàn

tay.

“Chậc,” cuối cùng cậu lên tiếng, “tớ nghĩ là bọn mình sẽ phải tin

tưởng lẫn nhau thôi.”

“Không sao. Tớ tin cậu mà.”
Will nghiêm nghị gật đầu. Cậu đã quá mệt mỏi, mà ở thế giới này

thì chẳng có một chút khả năng nào là cậu sẽ được ngủ. Thông thường
Lyra không nhạy cảm đến vậy, nhưng có điều gì đó trong dáng vẻ của
cậu khiến cô nghĩ: cậu ấy đang sợ hãi, nhưng cậu đã làm chủ nỗi sợ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.