CON DAO KÌ ẢO (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #2) - Trang 231

Lee điềm tĩnh gật đầu. “Có thể như vậy,” ông nói, “nhưng dù cơ

hội an toàn có nhỏ đến đâu, tôi cũng muốn cô bé có được nó.”

“Tôi đảm bảo với ông. Giờ thì tôi cần phải đi sang thế giới mới, và

ông sẽ phải đưa tôi đi.”

“Còn gió thì sao? Tôi đoán là ông không quá ốm yếu để có thể

quan sát thời tiết chứ?”

“Cứ để gió cho tôi lo.”
Lee gật đầu. Ông ngồi lại xuống chiếc trường kỉ và vân vê chiếc

nhẫn ngọc lam trong lúc Grumman tập hợp vài món đồ cần thiết vào
một chiếc túi da hươu, rồi hai người bọn họ quay trở xuống con đường
rừng dẫn tới làng.

Trưởng làng phát biểu trong một lúc lâu. Càng ngày càng có nhiều

dân làng bước ra để chạm vào tay Grumman, để thì thầm vài lời, và để
nhận lại một thứ như lời chúc phúc. Lee kiểm tra thời tiết trong lúc đó.
Bầu trời phía nam hiện ra thật thoáng đãng, một làn gió mang mùi
hương tươi mát khẽ đẩy những cành non lên cao và làm lay động
những ngọn thông. Về phía bắc, sương mù vẫn đang phủ lên con sông
nặng nề trôi, nhưng đây mới là lần đầu tiên sau hàng ngày trời nó có
triển vọng sẽ tan đi.

Tại tảng đá nơi đã từng là cầu cảng, ông nâng túi đồ của Grumman

lên thuyền, đổ đầy nhiên liệu vào cái động cơ bé xíu và nó lập tức nổ
bình bịch. Ông rời bến. Với vị pháp sư đứng trên mũi, chiếc thuyền
tăng tốc theo dòng chảy, lao đi dưới những tán cây rồi lướt ra nhánh
sông chính nhanh đến nỗi khiến Lee thấy lo cho Hester đang khom
mình ngay dưới mép thuyền; nhưng nó là một nhà du hành dày dạn
kinh nghiệm, đáng ra ông phải biết điều đó; vậy mà sao ông lại bồn
chồn lo lắng đến thế?

Họ tới bến tàu tại cửa sông và phát hiện ra rằng mọi khách sạn, mọi nhà
trọ, mọi phòng riêng đều đã bị trưng dụng cho các binh sĩ. Mà đó
không ai khác lại là các phân đội của Vệ binh Hoàng gia Muscovy, đội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.