CON DAO KÌ ẢO (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #2) - Trang 256

cực kì hứng thú với công trình của các vị, tôi cho rằng nó có thể rất giá
trị, và hẳn nhiên là cần được tiếp tục. Các vị sẽ cho phép tôi thay mặt
các vị thực hiện thuyết trình chứ?”

Tiến sĩ Malone cảm thấy như một thủy thủ đang sắp chết đuối thì

vớ được đai cứu sinh. “Chao ôi… Vâng! Trời ạ, đương nhiên rồi! Cảm
ơn ông… Ý tôi là, ông có thực sự cho rằng điều đó sẽ tạo ra sự khác
biệt không? Tôi không có ý giả định rằng… Tôi không biết mình định
nói gì nữa. Vâng, đương nhiên rồi!”

“Chúng tôi sẽ phải làm gì?” Tiến sĩ Payne hỏi.
Tiến sĩ Malone ngạc nhiên nhìn ông. Chẳng phải Oliver vừa nói

ông sắp đến Geneva làm việc sao? Nhưng dường như ông hiểu Ngài
Charles rõ hơn là bà, vì một vẻ đồng loã lóe lên giữa họ, và Oliver cũng
ngồi xuống.

“Tôi mừng là các vị đồng ý với ý kiến của tôi,” ông già nói. “Các

vị nói đúng. Có một hướng mà tôi sẽ đặc biệt vui mừng được thấy các
vị đi theo. Và trong trường hợp chúng ta đồng thuận, tôi thậm chí có
thể tìm cho các vị thêm một chút tiền từ một nguồn hoàn toàn khác.”

“Khoan, khoan,” Tiến sĩ Malone nói, “đợi một chút đã. Tiến trình

của nghiên cứu này là một việc quan trọng đối với chúng tôi. Tôi hoàn
toàn sẵn lòng thảo luận về các kết quả, nhưng không phải là hướng đi.
Chắc hẳn ông có thấy…”

Ngài Charles xòe hai bàn tay ra vẻ tiếc nuối rồi đứng dậy. Oliver

Payne cũng đứng lên, lo lắng.

“Không, xin ông, Ngài Charles,” ông nói, “tôi đảm bảo Tiến sĩ

Malone sẽ nghe ông nói. Mary, vì chúa, lắng nghe một chút có mất gì
đâu. Việc đó lại có thể tạo ra khác biệt hoàn toàn.”

“Tôi tưởng ông sắp đi Geneva?” Bà thắc mắc.
“Geneva?” Ngài Charles thốt lên. “Một nơi ưu tú. Rất nhiều cơ hội

ở đó. Rất nhiều tiền nữa. Đừng để tôi giữ chân ông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.