CON DAO KÌ ẢO (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #2) - Trang 260

Ông đưa tay lên vuốt tóc và nói: “À, vẫn chưa xong. Chưa có gì

được kí cả. Việc đó ở một góc độ hoàn toàn khác, còn tôi thì sẽ rất tiếc
nếu phải rời khỏi đây vì giờ tôi nghĩ chúng ta thực sự đã khám phá ra
một điều quan trọng…”

“Ông đang nói gì vậy?”
“Ý tôi không phải là…”
“Ông đang ám chỉ điều gì đó. Ý ông là sao?”
“À thì…” Ông tiến sĩ đi loanh quanh trong phòng thí nghiệm, xòe

hai bàn tay, nhún vai, rồi lại lắc đầu. “Nói chung, nếu bà không liên lạc
với ông ấy thì tôi sẽ làm,” cuối cùng ông chốt lại.

Tiến sĩ Malone im lặng. Rồi bà nói: “Ồ, tôi hiểu rồi.”
“Mary, tôi phải nghĩ đến…”
“Đương nhiên ông phải làm vậy rồi.”
“Không phải như…”
“Không, không.”
“Bà không hiểu…”
“Tôi hiểu chứ. Rất đơn giản. Ông hứa sẽ làm theo những gì ông ta

nói, ông được cấp tiền, tôi bỏ đi, ông tiếp quản vị trí Giám đốc. Không
khó để hiểu. Ông sẽ có ngân sách dồi dào hơn. Nhiều máy móc mới
hiện đại. Thêm nửa tá Tiến sĩ thực tập dưới trướng ông. Ý tưởng hay
đấy. Ông làm đi, Oliver ạ. Cứ thoải mái. Nhưng với tôi thì đủ rồi, tôi đi
đây. Thứ này bốc mùi quá.”

“Bà vẫn chưa…”
Nhưng biểu cảm của bà đã khiến ông im bặt. Bà cởi chiếc áo

choàng trắng rồi treo nó lên cửa, tập hợp một ít giấy tờ vào túi, và bỏ đi
không nói một lời. Ngay khi bà đi khỏi, ông tiến sĩ liền lấy danh thiếp
của Ngài Charles và cầm điện thoại lên.

Vài giờ sau, thật ra là ngay trước nửa đêm, Tiến sĩ Malone đỗ xe bên
ngoài tòa nhà khoa học rồi đi vào qua cửa phụ. Nhưng ngay khi bà vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.