CON DAO KÌ ẢO (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #2) - Trang 273

Con dao của Serafina lướt ngang người nó. Will thấy đầu óc

choáng váng, còn Lyra phải ghìm Pantalaimon lại, bản thân nó cũng
đang trong dạng thỏ rừng vì thương cảm, nó lồng lộn và tợp vào tay cô
bé. Con thỏ thật lịm đi, mắt lồi ra, ngực phập phồng, ruột lấp lánh.

Nhưng Serafina đã lấy thêm một chút nước xắc rồi nhỏ nó vào vết

thương hở, dùng ngón tay khép vết thương lại, vuốt lớp lông ướt lên
trên cho tới khi không còn sót lại vết tích của vết thương.

Cô phù thủy đang giữ con vật thả lỏng bàn tay rồi nhẹ nhàng đặt

nó xuống mặt đất. Con thỏ lắc mình, quay lại liếm láp mạn sườn, vẫy
tai, rồi gặm một lá cỏ như thể đang chỉ có một mình nó vậy. Đột nhiên
nó dường như nhận thức được vòng người xung quanh mình nên lập
tức lao vọt đi như tên bắn, đã lành lặn trở lại, lanh lẹ nhảy biến vào
bóng tối.

Lyra vừa vỗ về Pantalaimon vừa liếc sang nhìn Will và thấy rằng

cậu đã nhận ra việc này có ý nghĩa gì: thuốc đã sẵn sàng. Cậu chìa bàn
tay ra. Trong lúc Serafina bôi thứ hỗn hợp bốc khói lên gốc ngón tay
đang rỉ máu, cậu nhìn đi chỗ khác và hít mạnh vào vài lần, nhưng
không rụt tay lại.

Khi lớp thịt hở của cậu đã được bôi đẫm hoàn toàn, cô phù thủy rịt

vài lá thảo dược ẩm lên vết thương rồi buộc nó lại thật chặt bằng một
sợi lụa.

Vậy là xong; câu thần chú đã hoàn thành.

Will ngủ rất sâu trong suốt phần còn lại của buổi đêm. Trời lạnh cóng,
nhưng các phù thủy đã chất lá lên người cậu, còn Lyra thì nằm rúc sát
phía sau lưng cậu. Sáng ra, Serafina băng bó lại vết thương cho cậu,
Will cố gắng đoán từ biểu cảm của cô xem nó có đang lành lại không,
nhưng gương mặt cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

Sau khi ăn xong, Serafina nói với hai đứa trẻ rằng các phù thủy đã

đồng tình rằng vì họ đến thế giới này để tìm Lyra và bảo vệ cô, họ cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.