CON DAO KÌ ẢO (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #2) - Trang 29

thú đi nữa thì cậu cũng vẫn có. Mới đầu nhìn thấy cậu bọn tớ đã rất sợ.
Kiểu như cậu là một Kẻ gieo ác mộng vậy. Nhưng rồi chúng tớ nhận ra
rằng cậu không hề giống như thế.”

“Chúng tớ?”
“Tớ và Pantalaimon. Chúng tớ. Linh thú của cậu không tách rời

khỏi cậu. Nó là cậu. Một phần của cậu. Các cậu là một phần của người
còn lại. Không có ai ở thế giới của cậu giống chúng tớ sao? Họ đều
giống cậu, với linh thú bị ẩn đi à?”

Will nhìn cả hai, cô bé gầy gò có đôi mắt nhạt màu với con linh

thú chuột đen trũi giờ đang ngồi trên tay cô, và cảm thấy cô đơn khủng
khiếp.

“Tớ mệt rồi. Tớ đi ngủ đây,” cậu nói. “Cậu có định ở lại thành phố

này không?”

“Chịu. Tớ phải tìm hiểu thêm về thứ mình đang theo đuổi. Chắc

chắn phải có vài học giả ở thế giới này. Chắc chắn phải có ai đó biết về
nó.”

“Có lẽ không phải ở thế giới này. Nhưng tớ tới đây từ một nơi

được gọi là Oxford. Ở đó có rất nhiều học giả, nếu đó là thứ cậu cần.”

“Oxford?” Cô thốt lên. “Đó là nơi tớ đã ở!”
“Vậy là ở thế giới của cậu cũng có Oxford à? Cậu đâu có đến từ

thế giới của tớ.”

“Không,” cô bé quả quyết. “Hai thế giới khác nhau. Nhưng ở thế

giới của tớ cũng có Oxford. Chẳng phải hai ta đều nói tiếng Anh sao?
Hẳn nhiên là còn những điểm tương đồng khác nữa. Cậu sang đây bằng
cách nào? Có cầu nối hay gì đó sao?”

“Chỉ là một kiểu cửa sổ giữa không trung thôi.”
“Chỉ cho tớ đi,” cô nói.
Đó là một mệnh lệnh, không phải một yêu cầu. Cậu bé lắc đầu.
“Không phải bây giờ,” cậu nói. “Tớ muốn đi ngủ. Dù sao thì bây

giờ cũng nửa đêm rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.