khoảng cách với chúng ta, còn chúng ta chắc hẳn đã đến được bờ bên
kia của khu vịnh này.
“Giờ thì ông hiểu tôi đang nói gì rồi đấy. Tôi sẽ đưa chúng ta lên
những ngọn đồi đó, rồi đáp xuống, vì mọi lựa chọn khác sẽ chỉ dẫn đến
cái chết cầm chắc. Giờ này chúng hẳn đã nhận ra mối liên hệ giữa chiếc
nhẫn tôi cho chúng xem với tên Skraeling tôi đã giết ở Nova Zembla,
và chúng không cật lực đuổi theo chúng ta như thế này để thông báo
rằng ta để quên ví trên quầy.
“Vậy nên vào một lúc nào đó tối nay, Tiến sĩ Grumman ạ, chuyến
bay này sẽ kết thúc. Ông đã bao giờ hạ cánh trên một chiếc khí cầu
chưa?”
“Chưa,” ông pháp sư đáp. “Nhưng tôi tin tưởng vào kĩ năng của
ông.”
“Tôi sẽ cố gắng lên cao nhất có thể trên rặng đồi kia. Đó là vấn đề
về sự cân bằng, vì chúng ta đi càng xa thì chúng càng đuổi gần hơn.
Nếu tôi đáp xuống khi chúng đang ở sát phía sau, chúng sẽ có thể thấy
nơi ta đi, nhưng nếu hạ cánh quá sớm, chúng ta sẽ không tìm được nơi
trú ẩn trong rừng cây. Dù là cách nào thì cũng sẽ sớm có vài vụ bắn phá
thôi.”
Grumman ngồi điềm tĩnh, chuyển một vật biểu tượng ma thuật
làm bằng lông vũ và hột xoàn từ tay này sang tay khác theo một kiểu
hình mà Lee có thể thấy là mang chủ ý quan trọng nào đó. Con linh thú
của ông không hề rời mắt khỏi những chiếc zeppelin đang bám đuổi.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, rồi thêm một tiếng nữa. Lee nhay nhay
một điếu xì gà chưa châm và nhấp cà phê nguội ngắt từ bình thiếc. Mặt
trời đã hạ thấp trên bầu trời phía sau họ, và Lee có thể thấy những cái
bóng dài thượt của buổi chiều tà bò lan theo bờ vịnh rồi leo lên những
dẻo sườn thấp của dãy đồi trước mặt trong lúc chiếc khí cầu và các đỉnh
núi tắm đẫm trong ánh vàng óng ả.
Sau lưng họ, gần như mất dạng trong ánh sáng chói lòa của hoàng
hôn, những cái chấm bé xíu của đám zeppelin đang lớn dần và định