đi nhanh chóng khi bị màu đen nâu nhấn chìm. Vùng biển phía sau là
một mảng chắp vá của nước đen ngòm và bọt phát lân quang, những
tàn lửa cuối cùng của chiếc zeppelin bốc cháy đang teo lại rồi tan biến
vào hư không khi nó chìm xuống.
Tuy nhiên, ba chiếc còn lại vẫn đang bay tiếp, gắng sức vật lộn và
bám sát lộ trình. Chớp lại lóe lên xung quanh chúng, và khi cơn bão
đến gần hơn, Lee bắt đầu lo lắng cho khí gas trong khí cầu của chính
mình. Chỉ một phát đánh trúng là có thể khiến nó lộn nhào xuống đất
trong lửa cháy, mà ông thì không cho rằng ông pháp sư có thể điều
khiển cơn bão điệu nghệ đến mức tránh được chuyện đó.
“Phải rồi, Tiến sĩ Grumman,” ông lên tiếng, “tạm thời tôi sẽ lờ
đám zeppelin đó đi và tập trung vào việc đưa chúng ta vào núi rồi đáp
xuống đất an toàn. Việc tôi muốn ông làm là ngồi thật chắc và bám thật
chặt, chuẩn bị tinh thần nhảy khi nào tôi nói. Tôi phải cảnh báo ông, và
tôi sẽ cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng hạ cánh trong tình
trạng này thì may mắn cũng quan trọng không kém gì kĩ năng đâu.”
“Tôi tin tưởng ông, ông Scoresby ạ,” ông pháp sư nói.
Ông ngồi vào một góc giỏ trong lúc con linh thú đậu trên vòng
treo dây, bộ móng cắm sâu vào lớp bọc bằng da.
Gió lúc này đang quật họ tới tấp, túi khí gas khổng lồ căng phồng
lên và cuồn cuộn bay trong gió lốc. Đám dây thừng kẽo kẹt kêu lên vì
bị kéo căng, nhưng Lee không lo chúng sẽ đứt. Ông vứt thêm vài túi bì
đi và cẩn thận quan sát đồng hồ đo độ cao. Trong một cơn bão, khi khí
áp giảm, ta phải bù sự hao hụt đó khi đọc đồng hồ đo độ cao, và việc đó
rất thường xuyên là một phép tính sơ bộ dựa trên quy tắc ngón tay cái.
Lee rà soát các con số, kiểm tra hai lượt, rồi thả nốt túi bì cuối cùng.
Lúc này thứ duy nhất ông kiểm soát được là van khí gas. Ông không
thể lên cao hơn mà chỉ có thể hạ xuống.
Ông chăm chú nhìn qua bầu không khí giông tố và thấy dãy đồi
sừng sững, đen ngòm trên nền trời tối thẫm. Từ phía dưới vọng lên
tiếng gầm rú, ầm ào như tiếng sóng xô lên một bãi biển lởm chởm đá,