CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 103

“Hay quá. Tôi sẽ quay trở lại trong giây lát và xem em làm việc

như thế nào. Cảm ơn nhiều, Maureen”.

“Không có chi”.

Anh quay lại phòng làm việc và ngồi xuống. Thật là một sự sắp

xếp hoàn hảo. Anh có thể đợi ở đây cho đến khi toàn bộ phần còn
lại của tầng làm việc này trống rỗng vì mọi người đã ra ngoài ăn
trưa; rồi sau đó anh sẽ quay lại và đón cô ta. Vấn đề duy nhất của
anh bây giờ là phải suy nghĩ một lý do cho việc không đi ra ngoài ăn
trưa một cách bình thường, với đám đông thông thường - một lý do,
nếu có thể, sẽ che giấu anh được hết cả buổi chiều.

“Đi ăn không?”, một giọng đàn ông trầm hỏi, và lần này ba cái

đầu ló qua tấm vách ngăn. Đó là ba cái đầu của Lathrop, Small và
người đã cất giọng nói, một núi người màu xám với hàng lông mày
rậm rịt và một cái tẩu được cầm chặt, dáng người ló ra đủ cao hơn
tấm kính để lộ anh ta đang mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ca rô luộm
thuộm nghịch ngợm, cà vạt bằng len lông và áo khoác màu muối
tiêu. Đó là Sid Roscoe, nhà hiền triết chính trị và văn học của tầng
15, một người tự miêu tả là “gã báo chí già nua”, khinh khỉnh biên tập
phần nhà cho người lao động, Knox Knews, “Thôi nào, anh bạn lập
dị”, anh ta nói thân mật, “Giẫm lên chân mình rồi đấy!”

Jack Ordway làm theo lời anh ta, dừng lại chỉ để lẩm bẩm “Xong

chưa, Frank?”. Nhưng Frank lùi lại, kiểm tra đồng hồ với một cái
nhìn của người đàn ông đang bị sức ép về thời gian.

“E rằng hôm nay tôi không thể cùng đi với mọi người được rồi,”

anh nói. “Có vài người muốn đi thăm khu phố trên chiều nay; Tôi
có thể sẽ phải qua đó kiểm tra”.

“Ôi, ơn Chúa, Wheeler,” Ordway nói, quay lại với anh. Có một nét

thể hiện mất cân đối của việc bị sốc và thất vọng trên khuôn mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.