anh chưa bao giờ dễ chịu với ai hơn như thế trong cuộc đời anh. Chỉ
có vấn đề duy nhất là anh đã không nghĩ ra được từ gì để nói.
Anh cố gắng nhìn vào mặt cô ta, để cho anh có một lời giải đáp,
nhưng cô ta đã áp chặt mặt mình vào ngực anh đến nỗi tất cả
những gì anh có thể nhìn thấy là một mớ lộn xộn màu đen của tóc cô
ta; cô ta đang đợi anh nói trước. Anh quay đầu sang một chút và
nhận thấy anh đang nhìn qua cái móc khoá của tấm rèm mà cô ta
đã định kéo lên một vài inhsơ trước khi rơi vào vòng tay anh. Anh
nhìn kỹ cái gờ mái bằng gạch bị phơi nắng của ngôi nhà qua con
phố, nơi có những cái chụp ống khói và anten vô tuyến in những
cái bóng khó hiểu trên nền xanh rực rỡ của bầu trời. Từ nơi nào đó,
ở
trên cao và rất xa là tiếng o o trườn nhẹ của máy bay. Anh nhìn
sang chỗ khác, trong căn phòng nơi mọi thứ - tranh Picasso, tuyển
tập Câu lạc bộ sách trong tháng, cái võng, cái bệ lò sưởi tua tủa
những tấm ảnh chụp nhanh - mọi thứ bơi trong ánh sáng màu vàng
đầy sức sống; suy nghĩ tiếp theo chợt đến đầu tiên với anh là cái
áo choàng đã bị liệng đi và áo sơ mi đang bay ở đâu đó, gần cái
ghế, giày của anh, quần và đồ lót thì ở đây, gần với tay. Anh có
thể đứng dậy mặc quần áo và ra khỏi đây trong vòng ba mươi giây.
“Em này,” cuối cùng thì anh nói, “Tôi nghĩ rằng đây không phải
chính xác là những gì em nghĩ trong đầu khi em bắt đầu đi làm
sáng nay, phải vậy không?”
Sự im lặng tiếp tục, hoàn toàn im lặng đến nỗi anh nhận thấy
lần đầu tiếng tích tắc của đồng hồ ở phòng bên. Rồi:
“Không,” cô ta nói, “Đương nhiên là không rồi ạ”. Và cô ta nhanh
chóng ngồi dậy. Cô ta mò mẫm chiếc áo len màu xanh hoàng gia và
chộp lấy nó che thân mình. Rồi, ngập ngừng, cô ta dường như
quyết định sự e lệ hầu như không còn nghĩa lý gì nữa, và thả nó
xuống; nhưng với sự bối rối ngượng ngùng cô ta lại nhặt nó lên, rõ