CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 117

nhìn thấy. Anh hầu như không có thời gian để tắt máy trước khi
cô giật mạnh cánh cửa xe và ôm lấy cẳng tay của anh bằng cả hai
tay. Đôi tay cô mỏng hơn, lo lắng hơn của Maureen; cô cao hơn và
già hơn và sử dụng một loại nước hoa hoàn toàn khác, cô nói nhanh
hơn, với giọng cao.

“Frank, nghe này. Trước khi anh vào nhà em cần phải nói chuyện

với anh. Nó rất là quan trọng”.

“Gì thế?”

“Ôi, rất nhiều điều. Trước tiên em nhớ anh suốt cả ngày và

em thật sự xin lỗi anh vì mọi việc và em yêu anh. Phần còn lại có thể
đợi. Nào, bây giờ thì anh vào nhà đi”.

Giá mà anh đã có cả năm trời để cống hiến và không làm thêm

bất kỳ điều gì khác, chắc hẳn anh đã không thể, cho cuộc sống
của anh, phân loại và cân đo được sự xúc cảm tràn ngập trong anh chỉ
hai hay ba giây lê bước vào bậc nhà bếp với April ôm chặt lấy tay
mình. Nó giống như là đi qua một cơn bão cát; nó còn giống như là
đang đi trên mặt đại dương; nó giống như đang đi trên không vậy.
Và đây là điều hài hước: với tất cả sự cản trở trong sâu thẳm, anh
không thể nhận ra giọng của April, khác so với chính nó, một chất
giọng thật kỳ lạ như giọng của Maureen khi cô ta nói về những người
hoang đường mà Norma biết, hay như cách nói “Máy giám sát” -
chất lượng giọng của một người đóng kịch, ở mức độ cường độ hơi
giả tạo, theo cách dường như nói với anh ít hơn những đoạn trích lãng
mạn.

“Đợi đây, anh yêu,” cô nói. “Đợi em một phút đến khi em quay

lại,” và cô để cho anh một mình ở trong bếp nơi có mùi cháy của thịt
bò nướng làm cho anh chảy nước mắt. Cô cầm trên tay một cốc
đầy đá theo Mốt cũ và whiskey và biến mất trong phòng khách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.