CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 119

Chương VII

“Tha thứ cho em về cái gì, April?” Họ đang đứng cùng nhau trên

tấm thảm ở phòng khách, và cô ngập ngừng bước đến gần anh.

“Cho tất cả mọi thứ,” cô nói, “Cho tất cả mọi thứ. Cách em đã

đối xử với anh trong ngày nghỉ cuối tuần. Cách em đã ứng xử với
anh kể từ khi em bị rơi vào tình trạng bối rối của vở kịch khủng
khiếp đó. Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, và em có một
kế hoạch thật tuyệt vời, Frank. Nghe em nói này”.

Nhưng không phải dễ dàng lắng nghe mọi thứ trong sự im lặng bị

tổn thương hiển hiện trong đầu anh. Anh cảm thấy giống như một
kẻ bạo chúa vậy. Anh đã ăn ngấu nghiến trong bữa tối như một
người bị bỏ đói và hoàn thành bảy cái dĩa ngập bánh sô-cô-la ngọt
ngào giả tạo; anh reo lên nhiều lần, trong khi mở món quà sinh
nhật, cái từ mà anh đã sử dụng để mô tả về Maureen Grobe đã như
thế nào với anh - “Tuyệt... thật tuyệt...” - anh đã nghe thấy tiếng
cầu nguyện phát ra từ giường bọn trẻ và tiếng nhón chân trong
phòng chúng; và bây giờ anh cho phép vợ mình xin hỏi sự tha thứ,
cùng lúc, với đôi mắt lạnh lùng, anh nhận ra cô không có gì nhiều
lắm để ngắm nhìn: cô quá già, quá cao và quá khắc nghiệt.

Anh muốn chạy vội ra ngoài và có vài hành động hối lỗi thực sự

- đấm nắm tay vào cây hay chạy hàng dặm, nhảy qua những bức
tường bằng đá, cho đến khi anh mệt lử trong một bãi lầy toàn bùn
và bụi gai. Thay vào đó, anh nhắm mắt, với tay ra và kéo cô gần
về phía anh, vò nhàu cái tạp dề cocktail của cô trong một cái ôm
khủng khiếp, để cho tất cả nỗi giày vò tan biến khi anh ghì chặt và
vuốt ve đường cong bên lưng của cô trong khi anh thúc giục cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.