CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 121

“Em nghĩ anh thật sự là nhỏ mọn,” cô nói và giữ chặt lấy tay anh.

“Nhỏ mọn kinh khủng. Frank, anh có thích khoảnh khắc hiện tại
không? Cái cà vạt có ổn không? Em phải đi đến mười bốn chỗ khác
nhau mà không một nơi nào có cái cà vạt lịch sự cả”.

“Nó là một cái cà vạt tuyệt vời. Nó là cái cà vạt tuyệt vời mà anh

có”.

Dưới vòi nước nóng xối xả, trong đó Maureen Grobe đã trở thành

một làn da thứ hai bám chặt vào mà chỉ có sự cọ rửa thật lâu mới có
thể trút hết đi được, anh quyết định anh sẽ nói với cô. Anh sẽ
nghiêm túc nắm lấy tay cô và nói “Nghe này, April. Chiều nay
anh...”.

Anh tắt vòi nước nóng và bật vòi nước lạnh, điều mà anh đã

không làm trong nhiều năm. Cú sốc đã làm anh nhảy múa và thở
hổn hển nhưng anh đã bắt mình phải đứng yên cho đến khi anh
đếm đến ba mươi, cách anh vẫn hay thường làm trong quân ngũ,
và anh bước ra với cảm giác của một kẻ triệu phú. Nói với cô á? Tại
sao, đương nhiên là anh sẽ không nói với cô. Liệu điều đó có ý nghĩa
gì?

“Trông anh sạch quá,” cô nói, xoay người sát vào anh trong bộ váy

ngủ khêu gợi nhất. “Trông anh sạch và yên bình quá. Lại đây với em
và mình nói chuyện một chút đã nhé, có được không? Xem em có cái
gì này”.

Cô đặt một chai brandy và hai cái ly trên mặt bàn uống nước buổi

tối, nhưng phải một lúc lâu sau anh mới cho cô rót rượu, hay nói
điều gì đó. Khi cô lùi ra khỏi anh, ngay khi, chỉ để gỡ dây đăng ten
khỏi bờ vai và để cho nó rơi xuống ngực, nơi mà đầu ti cô bắt đầu
cứng lại và căng lên trước khi anh ôm nó bằng cả hai tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.