CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 124

muốn làm, và khi anh tìm ra nó anh sẽ có thời gian và tự do để bắt
đầu thực hiện nó”.

Và, anh biết khi anh cười lặng lẽ và gật đầu, đó là những gì mà

anh sợ cô nói ra. Anh mường tượng ra sự không yên lòng khi cô về
nhà sau một ngày làm việc ở cơ quan - mặc một bộ vét do thợ may
Pháp thiết kế, mạnh mẽ rút găng tay - về đến nhà thấy anh gập
người trong chiếc áo choàng nhuốm màu của trứng, trên một
chiếc giường không được dọn, nhổ lông mũi.

“Nghe anh nói này,” anh bắt đầu. Anh để cho bàn tay của mình

trượt nhẹ khỏi bờ vai cô và để nó dưới cánh tay cô để âu yếm bầu
ngực nhỏ nhắn của vợ. “Trước tiên, tất cả những điều em đang nói
rất ngọt ngào và rất...”.

“Không phải là ngọt ngào!” Cô phát âm như thể đó là tất cả tinh

hoa mà cô xem thường, cô nắm lấy tay anh và hất nó xuống như
thể nó cũng ti tiện vậy. “Chúa ơi, Frank, em không muốn thể hiện
ngọt ngào. Em sẽ không tiếp tục hy sinh lòng vị tha nữa - anh có
nhìn ra điều đó không?”

“Được rồi, được rồi, nó không chỉ là ngọt ngào. Đừng có quan

trọng hoá vấn đề. Dù gì đi nữa, anh nghĩ em phải nhận ra là điều
ấy không phải là hiện thực; đó là tất cả những điều anh muốn
nói”.

“Để chấp nhận được điều này,” cô nói, “Em đã phải đặt ra khả

năng hiện thực có thể xảy ra là rất thấp và kỳ lạ. Vì, anh thấy đấy,
em chợt nghĩ nó không phải là một thực tế. Em nghĩ nó sẽ không
phải là một hiện thực cho một người đàn ông với bộ óc minh mẫn
phải đi làm như một con chó hàng năm trời liền cho những công
việc mà anh ta không thể chịu đựng nổi, khi về đến nhà anh ta
cũng không thể chịu đựng nổi nơi ở của mình, và đối với vợ thì cô ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.