CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 143

tây nghiền và há mồm ra, cậu ta làm tất cả những điều đó mà
không bị một lời quở trách nào; Jennifer ngồi thẳng cạnh bàn và
tránh nhìn cậu, giả vờ vô cùng thích thú với những gì mà bố mẹ
đang nói, mặc dầu sau đó, ngồi đấy đợi đến giờ đi ngủ, đôi khi cô
bé lặng lẽ mút tay và bỏ đi.

Có một điều được an ủi: chúng có thể đi ngủ mà không phải lo sợ

là sẽ bị đánh thức trong vòng một giờ bởi tiếng đóng cửa sầm sầm,
tiếng thở hổn hển, tiếng đấm và những âm thanh cộc lốc như
một trận chiến; tất cả những điều đó, hình như đã là quá khứ.
Chúng có thể nằm xuống gà gật trong âm thanh yên bình phát ra
từ phòng khách, một âm thanh rắc rối phức tạp theo nhịp điệu lên
trầm xuống bổng dần đưa chúng vào giấc mơ. Và nếu chúng trở
mình thức giấc sau đó và động đậy chân tay trên đệm, thì chúng
cũng biết rằng âm thanh đó vẫn còn đấy - một giọng rất trầm và
giọng kia thật dịu dàng, nói và nói, một âm thanh có thật, mềm mại
như rặng núi xanh ngát hiển hiện đằng xa.

“Cả cái đất nước này bị mục ruỗng với sự đa cảm,” một đêm

Frank nói, vụng về từ cửa sổ quay người đi vào trong thảm. “Nó
giống như một loại bệnh dịch lan truyền trong nhiều năm, trong
nhiều thế hệ, cho đến tận bây giờ khi mọi thứ ta đụng chạm đến
nhẽo nhợt”.

“Chính xác là vậy,” cô thích thú nói với anh.

“ý anh là chẳng phải đó là một vấn đề sao, khi ta hoàn toàn

thất vọng với nó? ý anh là thậm chí còn hơn cả động cơ về lợi
nhuận hay sự mất mát về giá trị tinh thần hay là sự sợ hãi bị đánh
bom hay bất kỳ một điều gì đó như vậy. Hay có thể đó là hệ quả của
tất cả những sự việc đó; có thể đó chính là điều xảy ra khi mọi việc
đều bắt đầu cùng một lúc ngoài tất cả những truyền thống văn
hoá thực sự đã thẩm thấu chúng. Dù thế nào đi nữa, với bất kỳ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.