CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 145

“Nhưng chúng ta sẽ không thế,” cô nói với anh, “Đó mới là điều

quan trọng”.

Một lần khác, khá muộn, anh đến gần sofa và ngồi bên cạnh

bàn uống cà phê, đối diện với cô. “Em biết điều này giống cái gì
không, April? Nói chuyện như thế này? Toàn bộ ý tưởng đến châu
Âu theo cách này?” Anh cảm thấy căng thẳng và đầu căng như lên
dây đàn; chính hành động ngồi bên cạnh bàn uống cà phê dường
như là một điều thú vị và căn nguyên để làm. “Nó giống như thoát
ra khỏi túi giấy bóng kính đen. Nó giống như bị nhốt vào một loại
túi giấy bóng kính nhiều năm rồi mà không biết, và đột nhiên
thoát ra được khỏi nó. Nó gần giống như cách anh cảm thấy anh
phải đứng ở hàng đầu lần đầu tiên, trong chiến tranh. Anh nhớ
hành động rất tàn nhẫn và hoảng sợ đó, vì đó là cách hợp thời phải
hành động, nhưng anh không thể thật sự đặt trái tim anh vào hành
động đó. ý anh là anh hoảng sợ, dĩ nhiên rồi, nhưng đó không phải
là vấn đề chính. Những gì mà anh thực sự cảm nhận không có gì
liên quan đến sự hoảng sợ hay không hoảng sợ. Anh chỉ cảm nhận
được đó là một xúc cảm hoảng sợ của cuộc sống. Anh cảm thấy toàn
máu. Mọi thứ trông thật hơn nó vốn có; tuyết trên cánh đồng, con
đường, rặng cây, bầu trời xanh hoảng loạn đều được đánh dấu bởi
những dấu vết hoang tưởng - mọi thứ. Và tất cả mũ bảo hiểm và
áo khoác choàng và súng trường, và cách mà những người lính đang
bước đi; anh cảm thấy yêu họ, thậm chí kể cả với những người anh
không ưa. Và anh nhớ rõ cảm giác nhận thức của cơ thể và tiếng thở
của mình. Anh nhớ bọn anh đi qua thành phố đổ nát, tường nhà bị
phá sạch và đống gạch vụn, anh đã nghĩ trông nó thật tuyệt. Đúng
thật là vớ vẩn, có thể là anh đã câm lặng và hoảng sợ như bất kỳ một
ai khác, nhưng trong anh cũng không khá hơn chút nào. Anh nghĩ
mãi: đây thực sự là sự thật. Đây là sự thật”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.