CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 15

cô đã sử dụng khi chào khán giả trước khi quay lại gương, và cô nói
“Chào anh”, “Anh đã sẵn sàng đi về chưa?”

Anh đóng cửa lại và đi về phía cô với một vẻ mặt được thể hiện

qua đôi môi đầy sự yêu thương, hóm hỉnh và đam mê; những gì anh
định làm là sẽ cúi xuống, hôn cô và nói “Nghe này: em thật tuyệt”.
Nhưng, với một cái rụt vai tế nhị đã nói với anh rằng cô không
muốn bị làm phiền, làm cho anh không biết phải làm gì với đôi
tay của mình, và rằng câu nói “Em thật tuyệt” sẽ là lời tán dương
không phải lúc - nó sẽ trở nên bị hạ mình, hoặc ít ra thì nó cũng trở
nên ngô nghê, ủy mị và quá nghiêm túc.

“Thế đấy”, thay vì, anh nói, “Anh nghĩ rằng đó không hẳn là

một chiến thắng hoặc một điều gì đó tương tự như vậy?” Và anh
đưa điếu thuốc lên miệng một cách vui vẻ và châm thuốc bằng
việc đánh cái bật lửa Zippo kêu lách cách.

“Em nghĩ rằng là không”, cô nói, “Chút nữa là em sẽ xong”.

“Không sao đâu, em cứ thong thả”.

Anh cho cả hai tay vào túi quần, hất những ngón chân đã mệt

mỏi trong đôi giày của mình và nhìn xuống chúng. Liệu, cuối cùng
thì, câu nói “Em thật tuyệt” có phải là câu tán thán tốt hơn câu đã
nói hay không. Nhưng chắc chắn anh sẽ nghĩ ra một câu an ủi nào
đó tốt hơn sau đây; ngay bây giờ, điều mà có thể giúp anh đứng tại
đây là nghĩ đến, trên đường về nhà, anh sẽ dừng lại ở quầy rượu
nhà Campbell để thưởng thức rượu ngô, gấp đôi tửu lượng. Anh
ngắm mình trong gương, siết chặt cằm, hơi quay đầu về một
phía để trông gầy và oai vệ hơn, với khuôn mặt - một khuôn mặt
trong gương mà anh luôn mang từ thời niên thiếu, một khuôn mặt
mà không một nhà nhiếp ảnh nào có thể lột tả được - đang được vợ
anh ngắm cho đến khi họ chuẩn bị đi. Đôi mắt cô, ở đó, trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.