mì và lại lau nó nếu nó bị nát vụn, một bé gái với những ngón tay
chán nản, thì thầm, lo âu với đôi má rung lên với mỗi lần làm đỏm
và giật mạnh cái dải ruy băng bị lấm đất dúi xuống đất (“Này
thì... Này thì”) và đôi mắt sợ hãi, nhanh, khi cô bé làm việc đó, trông
giống đôi mắt hiện đang kiếm tìm trong gương những dấu hiệu
của tuổi trung niên.
“Anh à?” Cô ta nói.
“Gì thế?”
Người phụ nữ chầm chậm quay lại trên chiếc ghế dài được
chần bông, căng thẳng với một suy nghĩ phiền muộn. “Được thôi -
Em không biết, anh có thể sẽ cười, nhưng anh này, anh có nghĩ là
gia đình Wheeler sẽ... bị mắc kẹt, hay là cái gì đó tương tự?”
“Không, đừng có ngốc thế,” anh ta nói với cô ta, cho phép giọng
của mình trầm xuống và đầy lương tri. “Điều gì khiến em nghĩ
thế hả?”
“Em không biết. Em chỉ vừa mới nghĩ đến nó. ý em là em biết
cô ta sẽ thất vọng về vở kịch và mọi thứ, nhưng đó không phải là lỗi
của chúng ta, có phải vậy không? Và rồi khi chúng ta ở đó lần
trước, mọi thứ có vẻ thuộc loại... em không biết nữa. Hãy nhớ lại khi
em cố mô tả cách mẹ anh nhìn em lần đó? Được thôi, April cũng đã
nhìn em đúng như vậy vào đêm hôm đó. Và bây giờ toàn bộ việc này
là quên lời mời của chúng ta đi. Em không biết nữa. Thật là hài
hước, chỉ có vậy thôi”.
Anh ta đóng nắp hộp xi đánh giày và cất nó đi với cái giẻ và bàn
chải được cuộn lại. “Em này,” anh ta nói, “em chỉ toàn tưởng tượng.
Em sẽ phá hỏng buổi tối nay mất”.