Và rồi câu chuyện được tiếp tục. Ngả người về phía trước, ngắt
lời nhau và nắm tay nhau như những đứa trẻ, vợ chồng Wheeler kể
toàn bộ về câu chuyện của họ. Shep làm những gì anh ta luôn cố
gắng làm khi mỗi một mẩu tin buồn lần lượt dồn dập đến với
mình: anh ta cuộn tròn với chai rượu. Anh ta chấp nhận mỗi sự thực
khi nó đến và để cho nó trượt đi một cách không đau đớn trong tâm
trí của mình, suy nghĩ. Được thôi, được thôi. Tôi sẽ nghĩ về điều
này sau; và điều này nữa; và điều này nữa; đến nỗi phần trước và
sự lanh lợi trong tâm trí anh ta trống rỗng để chỉ cập nhật được
thông tin. Theo cách đó, anh ta có thể thể hiện được cảm xúc không
đổi trên khuôn mặt mình và nói ra những điều đáng nói; anh ta
thậm chí có thể thú vị nhận ra chí ít bữa tối hôm nay cũng đã trở
nên sôi nổi và ít nhất là có nhiều chuyện để nói rồi. Và anh ta
ngạc nhiên và tự hào khi Milly xử lý tình huống tốt đến như vậy.
“ồ, nghe thật hay quá,” cô ta nói khi họ dừng lại. “Tôi nói thật
đấy; nghe hay lắm. Chúng tôi sẽ nhớ các bạn lắm, mặc dầu...
phải vậy không anh? Anh!” Mắt cô ta nhấp nháy. “Chúng tôi sẽ
thực sự nhớ các bạn”.
Shep đồng ý như vậy và vợ chồng Wheeler rút về trạng thái
lịch sự, duyên dáng theo cách của họ. Họ nói, họ cũng sẽ nhớ gia đình
Campbell. Nhớ rất nhiều.
Sau đó, khi bữa tối kết thúc và vợ chồng Wheeler ra về, căn
nhà trở nên im ắng, Shep cẩn thận cho phép một chút sự đau đớn
dâng lên trong anh - chỉ đủ để nhắc nhở anh ta là nhiệm vụ đầu
tiên, ngay bây giờ, là vợ anh ta. Anh ta có thể giữ phần còn lại trong
thời điểm hiện tại.
“Em, em có biết anh nghĩ gì không?” Anh ta bắt đầu, đứng
cạnh cô ta khi cô ta rửa cốc và gạt tàn ở bồn rửa bát. “Anh nghĩ