CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 169

toàn bộ câu chuyện của họ nghe có vẻ như một công việc chưa được
chín muồi”. Và anh ta có thể nhìn thấy bờ vai cô ta chùng xuống.

“Em cũng nghĩ thế. ý em là em không muốn nói gì hết nhưng

em cũng nghĩ giống y hệt như anh. Chưa chín muồi không hẳn đã
là từ chính xác. ý em là không ai trong họ dừng lại trong giây lát và
nghĩ về những đứa con của mình”.

“Đúng thế,” anh ta nói. “Và đó mới chỉ là một điều thôi. Một

điều khác nữa: cái ý tưởng một khá ngớ ngẩn là việc cô ta định hỗ trợ
cho anh ta? ý anh là người đàn ông đó chuẩn bị trở thành một người
như thế nào khi chấp nhận một điều như vậy?”

“Ôi, hoàn toàn chính xác,” cô ta nói. “Em cũng nghĩ y hệt như

anh. ý em là em không thích phải nói ra điều này vì em thực sự rất
yêu qúy họ và họ - anh biết mà, họ thật sự là những người bạn tốt
và cả những điều khác nữa, nhưng đó là sự thật. Em cứ nghĩ như vậy
- đó là những gì em thực sự suy nghĩ”.

Nhưng sau đó, vẫn thế, nằm trong bóng tối ở tầng trên, anh

ta không còn có giá trị gì với cô ta. Anh ta cảm nhận thấy sự căng
thẳng đang lớn dần trong cô ta khi cô ta nằm xuống cạnh mình;
anh ta có thể cảm nhận thấy sự khó chịu trong hơi thở của cô ta, run
lên với những lần hít vào, và anh ta biết nếu anh ta chạm vào bây
giờ - nếu anh ta quay về phía cô ta và làm cho cô ta biết là mình
còn thức - cô ta sẽ nằm trong vòng tay của anh và nức nở, tuôn trào
tất cả mọi việc, trong khi anh ta vuốt ve lưng vợ và thì thầm, “Sao
thế em, hm, sao thế mẹ nó, nói cho bố nghe nào”.

Anh ta đã không thể làm điều đó. Anh ta không thể cố gắng

được. Anh ta không muốn nước mắt cô ta rơi vào phần trên của bộ
pyjama; anh ta không muốn cô ta được ấm nóng trong vòng tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.