CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 187

Chương IV

“Trốn khỏi nhà tù,” Jack Ordway nói, khuấy cốc cà phê. “Bắt

đầu cuộc đua. Xoá sạch dấu vết. Hợp mốt quá, Franklin”.

Họ đang ngồi ở cái bàn dành cho hai người bị dính nước sốt cà

chua ở trong một góc tối của quán Nice, và Frank bắt cảm thấy
hối tiếc khi nói với Ordway về châu Âu. Một thằng hề, một
thằng nghiện rượu, một thằng đàn ông không thể tranh luận về
bất kỳ điều gì ngoại trừ việc nói về bản thân mình với cái giọng
châm biếm trau chuốt - liệu đây có phải là người bạn tâm tình để
có thể nói được chuyện này không? Nhưng anh vẫn nói với anh ta, dù
thế nào đi nữa, vì trong vài tuần qua, việc giữ bí mật trong suốt cả
ngày làm việc tại văn phòng ngày càng trở nên khó hơn. Ngồi nghe
chăm chú trong những buổi họp nhân viên trong khi Bandy phác
thảo những việc cần làm trong “mùa thu” và “ngày đầu năm,” nhận
những công việc được giao cho Phòng Phát triển Thị trường về mặt
lý thuyết sẽ làm anh mất hàng tháng mới hoàn thành được, thỉnh
thoảng anh nhận ra tâm trí anh chuẩn bị sẵn sàng vào việc được vận
hành với cỗ máy thực hiện dự án chậm chạp của Bandy trước khi anh
chợt nghĩ: Không, đợi đã - mình không ở đây vào thời gian đó mà.
Trước tiên những náo động nhỏ nhỏ về tâm lý thật là vui, nhưng sự
vui thích đó đã bị vơi đi và chẳng bao lâu đã trở thành một sự phiền
phức rõ ràng. Nó kéo dài cho đến tận giữa tháng sáu. Trong hai
tháng rưỡi nữa (mười một tuần!) anh hẳn đang vượt đại dương,
không bao giờ quan tâm đến Phát triển Thị trường nữa, tuy nhiên
điều có thật của sự kiện này vẫn phải trở thành một thực tế ở văn
phòng. Nó đã trở thành một điều có thật hoàn toàn chắc chắn
đối với gia đình anh, và không ai nói một điều gì khác ngoài vấn
đề này; nó thật khi anh ngồi trên tàu mỗi buổi sáng và mỗi buổi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.