CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 196

“Anh nghĩ là anh nên đi ăn trưa với hắn tuần sau và nói chuyện

cụ thể về vấn đề đó. Liệu đó có phải là sự náo loạn hay không? Dĩ
nhiên là nếu công việc này quá nhiều anh sẽ phải thông báo là anh
sẽ rời công ty vào mùa thu. Không, nhưng ý anh là toàn bộ câu
chuyện có phải là điều khá hài hước hay không? Sau tất cả
những...”.

“Sao anh không nói ngay với ông ta?”

“... trong những năm lơ mơ với những công việc ngớ ngẩn và

không bao giờ... Em nói gì cơ?”

“Em nói sao anh không nói ngay với ông ta? Tại sao lại không nói

với ông ta toàn bộ kế hoạch? Họ có thể làm được những gì?”

“Thật ra,” anh nói, “Hình như không phải ở vấn đề họ “đang

làm gì”; nó chỉ là... em biết đấy, một chút rắc rối, tất cả chỉ có
thế. ý anh là anh hoàn toàn không nhận thấy vấn đề cho đến
lúc anh phải nói với họ một cách chính thức, tất cả chỉ có vậy”. Anh
xiên một miếng sườn lợn cho vào miệng và tức giận đến nỗi anh
cắn cái dĩa cùng với miếng thịt, anh nhai bằng tất cả sức mạnh
của cơ miệng, trút một hơi thở dài qua lỗ mũi để thể hiện là anh đang
phải kiềm chế đến như thế nào, anh nhận ra anh không hoàn
toàn biết mình đang giận dữ về điều gì.

“Thật ra,” cô nói yên lặng, không nhìn lên. “Đương nhiên là việc

đó hoàn toàn phụ thuộc vào anh”.

Sự rắc rối, anh đoán, trên đường về nhà tối nay anh đã phải

nghĩ về việc cô sẽ nói: “Và có thể nó đã là một đoạn viết quảng cáo
xúc tiến bán hàng tốt nhất từ trước đến giờ mà họ có... điều hài
hước là gì nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.