CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 204

Anh rót hai ly rượu nguyên chất mà anh vẫn hay thích uống vào

mỗi chiều chủ nhật. “Em muốn cá bao nhiêu,” anh nói, “nếu anh
ta lại hiện ra với bộ dạng của một người không bị thần kinh như tất
cả bao người khác mà chúng ta biết? Hãy thư giãn và đón chào anh
ta khi họ đến”.

“Dĩ nhiên rồi, anh đã đúng”. Và cô đã nhìn anh bằng một ánh

mắt mà dường như những điều phiền muộn của ngày hôm qua đã
trở thành quá khứ từ lâu rồi. “Anh luôn có những cảm nhận theo
bản năng về mọi việc như thế này. Anh thật là một người rộng
lượng và biết thông cảm, Frank”.

Mưa đã tạnh nhưng vẫn là một ngày u ám và ẩm ướt và thật tốt

nếu được ở trong nhà. Chiếc đài phát ra âm thanh lờ mờ của nhạc
Mozart và một sự yên tĩnh toả hương rượu anh đào thoang thoảng đã
choán lấy toàn bộ phòng bếp. Đây là cách mà anh luôn mong cho
cuộc hôn nhân của mình được... không bị kích động, có thể là bầu
bạn, một tình cảm yêu thương lẫn nhau đi liền với lãng mạn - và khi
họ ngồi lặng lẽ nói chuyện, chờ đợi việc nhìn thấy sự xuất hiện của
chiếc xe gia đình Givings qua rặng cây đẫm nước, anh lắc người
khoan khoái đôi ba lần như một người đàn ông đã lâu không được ra
ngoài để đón nhận bình minh sẽ vươn vai cảm nhận những ánh nắng
ấm áp đầu tiên vương trên cổ mình. Anh cảm thấy trong lòng
bình yên; và theo thời gian khi ô tô đến, anh đã sẵn sàng cho việc
đó.

Bà Givings bước ra đầu tiên, chủ định với một nụ cười chói loá

mù quáng về phía ngôi nhà trước khi bà cởi áo choàng và những cái
bọc ở ghế sau. Howard Givings xuất hiện từ phía ghế người lái,
vụng về lau cặp kính phủ mờ sương, sau ông là một chàng trai có
gương mặt đỏ, dẹt và cao trong chiếc mũ vải. Nó không phải là một
chiếc mũ lưỡi trai tinh nghịch có đai nhỏ gài ở đằng sau mà bấy
giờ đang là mốt; nó là một chiếc mũ rộng, dẹt, lỗi mốt và rẻ tiền,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.