CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 207

mường tượng. Nơi đây thật là đẹp. Tôi không định nghĩa “đẹp” giống
như việc bà ta định nghĩa “đẹp”; đừng lo. Tôi muốn nói nó đẹp. Tôi
thích nơi này. Trông giống như một nơi có con người đang sống”.

“Thế à,” Frank nói. “Cảm ơn anh”.

“Có ai muốn uống một chút rượu anh đào không?” April hỏi,

vặn tay vào eo.

“Ôi, anh chị cứ tự nhiên đi, April”. Bà Givings nói. “Chúng tôi ổn

mà; đừng câu nệ. Thật sự chúng tôi chỉ ở đây trong vài phút...”.

“Mẹ, sao không làm vui lòng người khác,” John nói. “Mẹ có thể

không nói một chút được không. Vâng, tôi muốn một chút rượu anh
đào, xin cám ơn. Và mang ra cho cả mọi người nữa, và tôi sẽ uống
phần của Helen nếu bà ta không đánh tôi. Nhưng nghe này, dù sao
thì...”. Tất cả sự hóm hỉnh của cậu ta biến mất khi cậu ta ngả người
về đằng trước ở tư thế ngồi xổm và đưa một tay về phía April
giống như một ông bầu bóng chày chỉ tay vào sân. “Anh có cốc vại
uống Whiskey không? Nghe này, lấy một cái cốc vại, cho vài ba
viên đá vào, và rót rượu anh đào đầy tận miệng cốc. Đó là cách tôi
thích”.

Bà Givings ngồi căng thẳng như một con rắn cuộn tròn trên

ghế sofa, nhẹ nhàng nhắm mắt và tỏ vẻ muốn chết. Rượu anh
đào trong cốc vại! Mũ lưỡi trai của nó ở trên giá sách - ôi, và cả
quần áo nữa chứ. Hết tuần này qua tuần khác bà mang quần áo
đến cho nó - áo quần tốt, chiếc áo khoác bằng vải tuýt khá cũ
với đệm da ở khuỷu tay, áo len cashmere

(3)

- và nó vẫn nài nỉ mặc bộ

quần áo của bệnh viện. Nó làm thế là để trả thù. Và cả điều
khiếm nhã này nữa! Và tại sao Howard luôn vô dụng trong những
lúc như thế này? Ngồi đó, ở trong góc, mỉm cười và nhắm mắt
làm ngơ giống như một... Ôi, Chúa ơi, tại sao ông ta không làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.