CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 210

thân, anh không có gì phải xin lỗi. Bất cứ ai đến và hỏi “Anh làm
thế để làm gì?” anh có thể chắc chắn là hắn ta đang có một
chuyến đi bốn giờ đồng hồ từ nhà thương điên của bang, mọi
người có đồng ý không? Tất cả chúng ta đều đồng ý chứ, Helen?”

“Ôi, nhìn kìa, có cầu vồng kìa,” bà Givings nói, “khoan, đợi đã,

tôi nghĩ không phải... ôi, nhưng thật sự tuyệt vời dưới ánh mặt trời.
Tại sao chúng ta không đi dạo nhỉ?”

“Trên thực tế,” Frank nói, “anh biết khá rõ về mọi việc, John.

Tôi đồng ý với anh tất cả những điều anh vừa nói. Chúng tôi cũng
thế. Vì thế tại sao tôi lại bỏ việc vào mùa thu này và vì vậy mà
chúng tôi phải ra đi”.

John Givings nhìn April và Frank đầy ngờ vực. “Sao cơ? Dời khỏi

đây á? Ôi, này, đợi đã... bà ta đã nói gì đó với tôi. Anh chuẩn bị đi
châu Âu, có đúng vậy không? à, tôi nhớ ra rồi. Bà ta không giải thích
tại sao, dẫu sao; bà ta nói về điều đó với một thái độ rất lạ”. Và
ngay tức khắc anh ta phá vỡ bầu không khí - gần như phá vỡ bầu
không khí trong nhà - bằng một điệu cười chói tai. “Này mẹ, mẹ
nghĩ thế nào? Vẫn còn là điều gì đó kỳ lạ với mẹ hay sao? Hm?”

“Bình tĩnh nào,” Howard Givings nói nhẹ nhàng từ trong góc.

“Bình tĩnh nào, con trai”.

Nhưng John đã lờ ông đi.

“Mọi người!” anh ta hét lên. “Mọi người, tôi cá là toàn bộ câu

chuyện này dường như, rất, rất kỳ lạ đối với mẹ, Mẹ?”

Họ đã trở nên quen với âm thanh líu lo và chói phát ra từ giọng bà

Givings ngày hôm đó khi những từ tiếp theo của bà như một cú sốc
và nhằm vào cửa sổ quảng cáo và vang lên khốn khổ hết mức,
khóc rầu rĩ: “Ôi, John, làm ơn dừng lại đi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.