CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 211

Howard Givings đứng dậy và lê bước ngang qua phòng, đi đến

chỗ bà. Một trong những bàn tay yếu đuối có cử chỉ như muốn ôm
bà, nhưng dường như ông nghĩ tốt hơn là không nên làm thế và
ông lại hạ tay xuống. Họ đứng rất gần nhau, nhìn ra ngoài cửa sổ;
khó có thể nói họ đang thì thầm với nhau hay không. Nhìn họ,
khuôn mặt John vẫn còn hăm hở rơi rớt lại nụ cười.

“Nhìn này,” Frank nói không được thoải mái, “có thể chúng ta nên

đi dạo hay làm điều gì đó”. Và April nói, “Đúng đấy ạ, chúng ta hãy
đi dạo đi”.

“Tôi bảo anh điều này,” John Givings nói. “Tại sao ba người

không đi dạo, còn tôi và bạn tôi có thể ngồi đây và đợi cầu vồng.
Thư giãn để tất cả sự căng thẳng đã thành quen thuộc còn đang lẩn
quất quanh đây đều biến mất”.

Cậu ta lết qua tấm thảm và lấy cái mũ, khi quay trở lại cậu ta

quay ngoắt ra chỗ bố mẹ cậu đứng, nắm tay bên phải khum lại
hình cung về phía vai của mẹ cậu. Howard Givings nhìn thấy và
cặp kính của ông loé lên sự lo lắng trong tức khắc, nhưng không kịp
ngăn lại trước khi nắm tay hạ xuống - không phải là cú ra đòn mà
là một cái đập nhẹ, trìu mến kéo đằng sau váy của bà.

“Hẹn gặp mẹ sau,” cậu ta nói. “Mẹ hãy nghỉ ngơi”.

Trong cánh rừng phía sau nhà, bốc hơi dưới ánh nắng mặt trời,

mặt đất vừa mới được tắm trong mưa toả ra mùi hương đầy sinh
khí. Vợ chồng Wheeler và những người khách của họ, thư giãn trong
cảm giác của một tình bạn bị cưỡng ép, phải đi bộ theo hàng một trên
đồi và bước những bước cẩn thận trong rừng; cú thúc nhẹ bằng
khuỷu tay vào cành cây vắt ngang đường làm cho những giọt nước
mưa rơi xuống lộp độp, và những thân cây con sáng lấp lánh có
những vết đốm sần màu đen còn vương lại trên vỏ cây. Sau một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.