lúc họ bỏ qua cánh rừng và đi chầm chậm quanh sân sau. Đàn ông
nói là phần nhiều; April lắng nghe, tựa sát vào cánh tay Frank, và
hơn một lần anh nhận ra, khi liếc nhìn cô, mắt cô sáng lên đầy
ngưỡng mộ với những gì anh đang nói.
Khía cạnh thực tế của kế hoạch đi châu Âu dường như không
hấp dẫn John Givings, nhưng cậu ta cứ câu hỏi mãi về lý do phải
chuyển đi; và khi Frank nói về điều gì đó về “sự trống rỗng vô
vọng về tất cả mọi thứ ở đất nước này,” cậu ta dừng lại trên cỏ và
trông ngỡ ngàng.
“Wow,” cậu ta nói. “Anh vừa nói: Sự trống rỗng vô vọng. Khỉ thật,
bao nhiêu con người đang chuẩn bị rơi vào tình trạng trống rỗng
đến tuyệt vọng; ở mỗi nơi mà tôi đã từng làm việc, trên bãi biển, đó
là tất cả những điều mà chúng tôi cũng đã từng nói đến. Chúng tôi
ngồi quanh và nói về sự trống rỗng suốt đêm. Chưa ai từng nói
đến vô vọng cả; đó là phần dở dang mà chúng tôi sợ phải nói đến.
Bởi vì có thể sẽ cần phải có một sự can đảm nhất định nào đó để
nói về sự trống rỗng. Và tôi nghĩ khi anh thực sự nhìn thấy sự vô
vọng, đó chính là khi không còn gì để làm ngoài việc ra đi. Nếu anh
có thể”.
“Có thể sẽ là như thế,” Frank nói. Nhưng anh lại bắt đầu cảm
thấy không thoải mái; đã đến lúc phải đổi chủ đề. “Tôi nghe nói
anh là một nhà toán học”.
“Anh đã nghe thông tin sai lệch rồi. Tôi chỉ có dạy môn đó một
thời gian thôi. Dù sao thì tất cả cũng đã qua rồi. Anh có biết
những phương pháp chữa sốc bằng điện là gì không? Bởi vì nếu
anh thấy, một vài tháng trước tôi đã có ba mươi nhăm... ồ, không...
ba mươi bảy...”. Cậu ta nhìn lên bầu trời với một cái nhìn trống
rỗng, cố nhớ về những con số. Trong ánh nắng, Frank nhận ra
lần đầu tiên vết nhăn trên má là những vết sẹo của lần phẫu