CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 232

hấp dẫn, còn cô lại cho nó thật dở.

Và vào tối hôm sau nữa, sau nữa - anh có thể sau đó không bao

giờ nhớ được là vào tối hôm nào - anh nhận thấy việc đi lại trong
bếp của cô có cùng một sự căng thẳng, theo cách vai nâng cao mà cô
đã làm trong màn hai của buổi biểu diễn Rừng hoá đá. Từ phòng
khách vang lên tiếng còi và tiếng đàn căng thẳng đến nghẹt thở,
rải rác với tiếng la inh ỏi; bọn trẻ đang xem một bộ phim hoạt hình
sinh động trên vô tuyến.

“Sao vậy em?”

“Không, không có gì”.

“Anh không tin. Có điều gì xảy ra hôm nay không em?”

“Không”. Rồi sự hoàn hảo của nụ cười khi cô chào hạ màn bắt

đầu trở nên không rõ ràng và rơm rớm thành nếp nhăn của nỗi
thất vọng và hơi thở của cô trở nên to như rau đang sôi trong nồi.
“Không có gì xảy ra ngày hôm nay mà em đã không biết hàng
nhiều ngày liền - ôi Chúa ơi, Frank, làm ơn đừng nhìn em đần
độn như vậy; anh thật sự cũng không biết về điều đó, hay đoán là
nó không? Em đã có bầu, chỉ có vậy thôi”.

“Ôi, Chúa ơi,” khuôn mặt anh tái nhợt đi và há hốc mồm với cái

nhìn của một người đàn ông bị choáng váng bởi tin xấu, nhưng anh
biết rằng anh không thể giữ vẻ mặt đó lâu được: một nụ cười hân
hoan đã vùng vẫy một cách tự do để thoát ra khỏi lồng ngực anh;
anh phải giữ nó ở trong mồm để dừng nó lại. “Wow,” anh nói khẽ
qua những ngón tay của mình. “Em có chắc không?”

“Vâng”. Và cô rơi nặng nề vào tay anh như thể việc nói với anh

về việc này đã lấy đi mất sức lực của cô vậy. “Frank, em không
muốn làm anh thất vọng, thậm chí trước khi anh có thể uống rượu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.