CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 249

“Nhìn này,” anh nói. “Trước tiên, “lương tâm” là từ của em, không

phải từ của anh. Anh không nghĩ anh đã từng nói về việc này trên
phương diện “lương tâm”, quy ước hay là điều gì đó tương tự. Anh
chỉ đơn giản muốn nói là với trường hợp cụ thể, dường như rõ ràng
điều chín muồi duy nhất là bước tiếp và có...”.

“Chúng ta lại thế với nhau rồi,” cô nói, “Anh có nhận thấy

không? Em cũng không hiểu “chín muồi” là gì nữa, anh có thể nói
suốt tối và em thì vẫn không hiểu. Frank, đối với em nó chỉ là từ
ngữ. Em quan sát anh nói và em nghĩ: chẳng phải đó là điều tuyệt
vời hay sao? Anh thật sự suy nghĩ như vậy; những từ này thật sự có ý
nghĩa với anh. Thỉnh thoảng, dường như em quan sát mọi người nói
và nghĩ về nó trong suốt cuộc đời em...” giọng cô trở nên không
chắc chắn - “và có thể nó có ý nghĩa thật kinh khủng đối với em,
nhưng nó là sự thật. Đừng anh, hãy ở lại đó. Đừng đến hôn em hay
làm bất kỳ một điều gì khác, hay có thể là chúng ta sẽ dừng lại
trong một sự cố gắng và chúng ta sẽ không làm cho mọi việc được
dàn xếp. Anh hãy ở lại chỗ đó, hãy cố gắng nói. Có được không?”

“Được thôi”. Anh đứng đó. Nhưng cố gắng nói lại là một vấn

đề khác; tất cả những gì họ có thể làm là nhìn nhau với đôi mắt
sục sôi, lắng đọng trong sức nóng.

“Tất cả những điều em biết,” cuối cùng cô nói, “là những gì

em cảm thấy, và em biết những gì em cảm thấy là những gì em
phải làm”.

Anh đứng dậy và tắt đèn, lẩm nhẩm “Làm nguội nơi này đi một

chút,” nhưng bóng tối cũng không giúp được điều gì. Đó là một
màn đêm chết chóc. Nếu như tất cả những điều anh nói chỉ là “từ
ngữ”, vậy thì mục đích của buổi nói chuyện là gì? Làm thế nào để
khả năng của câu nói thắng thế được sự ngoan cố đã bám rễ sâu
như thế này rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.