nghiêm túc của cô qua đôi mắt màu xám mở to mà còn làm cho học
sinh của họ chạy tới chạy lui và ngồi tụ tập thành những nhóm hình
cung nhỏ khi anh nói chuyện với cô, như thể chính vóc dáng và
khuôn mặt anh là điểm nhấn thu hút sự quan tâm của họ.
“Anh làm nghề gì?”
“Anh là phu khuân vác ở cảng”.
“Không, em hỏi thật đấy”.
“Anh cũng nói thật mà”. Và anh cũng đã muốn chìa tay của mình
cho cô xem nhưng lại ngại là cô có thể đánh giá sự khác biệt giữa chai
tay và da bị phồng rộp. Trong vài tuần qua, dưới sự hướng dẫn của
một anh bạn đại học từng trải, anh đã tự giác “sang sửa lại thân hình”
trên boong tàu mỗi sáng và nhún nhảy dưới sức nặng của những sọt
hoa quả. “Dù sao thì tôi cũng đã có một công việc khác tốt hơn. Bắt
đầu vào thứ hai. Là người thu tiền vào ca đêm ở một quán cà phê tự
chọn”.
“Thật ra, nhưng em không có ý nói như vậy. Em muốn hỏi là anh
thật sự quan tâm đến những lĩnh vực nào?”
“Cưng à...” (và anh còn quá trẻ để có thể đủ dũng cảm gọi một
người mới quen là “cưng à” mà không bị đỏ mặt) - “Cưng à, nếu tôi
đã có câu trả lời thì tôi cá rằng tôi sẽ làm cho cả hai chúng ta cùng
trở nên chán ngắt đến chết trong vòng nửa giờ đồng hồ”.
Năm phút sau, đến lúc nhảy, anh nhận thấy tấm lưng nhỏ bé
của April Johnson lướt nhẹ và ôm trọn trong tay anh như thể đã có
chủ đích từ trước; và một tuần sau đó, hầu như cả ngày, cô nằm
bên cạnh anh, khoe với anh cơ thể của mình dưới ánh đèn màu xanh
đầu tiên của ngày ở phố Bethune, vẽ ngón tay thanh tú của mình
lên mặt anh, từ phía chân mày cho đến má và thì thầm: “Thật đấy,