CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 27

Anh quay trở lại chỗ vô lăng và bật đèn, nhưng tay anh từ chối

việc muốn khởi động xe. Thay vào đó, anh ngồi đó trong giây lát,
qua màng nhĩ, lắng nghe nhịp đập của mạch máu trong cơ thể mình.

“Điều này làm anh mất thăng bằng,” cuối cùng, anh nói,

“chúng ta cần cân nhắc những điều vớ vẩn đang xảy ra ở đây. Anh
muốn nói rằng dường như em đã vào vai Bà Bovary khá tốt, và có
hai điểm anh muốn làm sáng tỏ. Một, không phải lỗi của anh làm
cho vở kịch trở nên tồi tệ. Hai, rõ ràng là không phải lỗi của anh làm
cho em không thể diễn như một diễn viên thực thụ, và chừng nào em
vượt qua được sự cố của vở kịch này thì chừng đó tình hình của
chúng ta mới khá hơn được. Ba, anh không tự nhiên vào vai một ông
chồng tỉnh lẻ, không nhạy cảm và ngờ nghệch; em đang cố bắt
anh phải như vậy kể từ khi chúng ta chuyển đến đây, và anh đáng bị
nguyền rủa nếu anh thực sự đã như vậy. Bốn...”

Cô ra khỏi ô tô và chạy về phía đèn pha, nhanh và đầy vẻ duyên

dáng, chỉ có hông là hơi to một chút. Trong giây lát, khi anh trèo ra
khỏi xe và chạy theo sau cô, anh đã nghĩ rằng cô muốn tự tử - cô đã
nhiều lần ứng xử như vậy - nhưng cô đã dừng lại ở vệ cỏ trong bóng
tối bên đường, cách ba mươi thước Anh về phía trước, bên cạnh
một chiếc biển phản quang KHÔNG ĐI QUA. Anh chạy theo cô,
đứng không vững, thở dốc, giữ một khoảng cách nhất định với vợ
mình. Cô không khóc; cô chỉ đứng đó, quay lưng về phía anh.

“Em đang làm cái quái gì thế”, anh nói “tất cả chuyện này là

như thế nào? Quay về ô tô ngay”.

“Không, em muốn đứng đây một lát. Hãy để em đứng đây trong

giây lát, được không?”

Tay anh thõng xuống; rồi, khi tiếng chuyển động và ánh sáng

của một chiếc xe ô tô đang tiến gần về phía sau họ, anh cho một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.