CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 257

Ông già! Tôi đã nói với ông rằng đừng có cản trở tôi, phải vậy

không? Có phải vậy không? ý tôi là như vậy đấy, lão già. Đừng có
ngắt lời tôi khi tôi đang nói”.

“Điềm tĩnh con trai,” Howard Givings nói. “Điềm tĩnh, con trai.

Đến lúc phải đi rồi”.

“Tôi nói thế đấy, lão già...” anh ta dựa lưng vào tường đá; anh ta

liều mạng nhìn quanh như thể một khẩu súng, và trong giây phút
Frank sợ rằng anh ta có thể cậy một hòn đá ở trên tường để ném;
nhưng Howard Givings vẫn tiếp tục điềm tĩnh tiến về phía trước
để xoa dịu. Ông nắm tay con trai mình nhẹ nhàng để lập lại trật tự:
John tiếp tục kêu thét, nhưng anh ta giống như một cậu bé trong
cơn cáu giận hơn là một người điên. “Đừng có ngắt lời tôi, chỉ có vậy
thôi. Ông muốn nói gì thì ông phải đợi đến khi tôi nói xong”.

“Thôi nào, John,” Howard Givings lẩm bẩm, quay lại và dắt anh

ta lặng lẽ đi dọc trên lối đi bộ cạnh bãi cỏ. “Thôi nào, con trai”.

“Trời ơi,” bà Givings nói. “Tôi vô cùng xin lỗi về việc này. Đấy là

lúc thần kinh nó bị kích động, anh chị biết đấy”. Bà nhìn vợ
chồng Wheeler trong sự ngượng ngùng đau đớn đến tột độ, không
thể quyết định được làm gì với món sandwich salad trứng trên tay
mình. “Tôi e rằng anh chị sẽ thứ lỗi cho tôi... Hôm nay đáng nhẽ
chúng tôi không nên đến”.

“Chúa ơi,” April nói, trong lúc rửa cốc trà đá khi khách đã về.

“Em tự hỏi không biết thời thơ ấu của cậu ta như thế nào?”

“Chắc hẳn là không tốt rồi, anh nghĩ thế, với một cặp bố mẹ

như vậy”.

Cô không nói gì cả cho đến khi cô rửa xong bát đĩa và treo đĩa lên

giá. “Nhưng ít nhất anh ta có một cặp bố mẹ, vì thế vào lúc khó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.