CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 261

Chương II

“Chúng ta không đi ạ?” Jennifer hỏi chiều hôm đó. Cô bé và

Micheal đang đứng trên thảm ở phòng khách trong bộ quần đồ
tắm, khăn tắm quấn quanh người trong giống như áo choàng.
Chúng đã chơi với vòi phun nước ở bãi cỏ, và mẹ chúng đã gọi chúng
vào nhà, bề ngoài là bảo chúng “thay quần áo và uống sữa và ăn
bánh”, nhưng thực ra, lại hoá ra là để nghe thông báo chính thức từ
cha mẹ chúng, rằng gia đình chúng sẽ không đi châu Âu nữa.
“Chúng ta không đi ạ?” “Sao lại thế ạ?”

“Vì bố và mẹ quyết định bây giờ cách tốt hơn là chưa nên đi,”

April nói. Họ đã thống nhất với nhau cách trả lời như thế này cách
đây vài phút (chưa cần thiết phải nói với chúng là chúng sắp có
em bé) và từng từ phát ra rất chắc chắn và vững vàng đến nỗi mà
cô cố gặng hỏi bằng cách nói đế thêm câu, rất nhẹ nhàng, “Sao
lại có thể như thế được nhỉ”.

“Ôi,” sự thể hiện trung lập trên khuôn mặt bọn trẻ được nhấn

mạnh bằng việc mắt chúng vẫn ngỡ ngàng và đôi môi chúng, với nụ
cười dính đầy sữa, vẫn còn tái nhợt vì ngâm mình trong nước quá
lâu. Jennifer dùng chân gãi chỗ muỗi đốt ở chỗ mắt cá chân.

“Các con chỉ hỏi vậy thôi sao?” Frank hỏi, với vẻ vui hơn so với

việc anh định thể hiện. “Thậm chí không một câu “hoan hô” hay một
hành động nào đó tương tự? Bố mẹ nghĩ là các con sẽ vui”.

Bọn trẻ nhìn nhau cười bẽn lẽn. Gần đây thật là ngày càng khó để

có thể nói cho chúng biết những gì đang được mong chờ. Jennifer
quệt miệng dính sữa. “Chúng ta sẽ đi Pháp sau đó, hay là như thế
nào ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.