CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 266

“Anh chị thay đổi gì cơ?” Bà Givings nhăn mặt sợ sệt nói vào trong

những cái lỗ màu đen của điện thoại. Bà sắp hết một ngày với
nhiều cố gắng và ảm đạm, toàn bộ buổi chiều đã dành cho
Greenacres - đầu tiên là ngồi hàng giờ liền không thể chịu đựng
nổi trên những chiếc ghế dài ở hành lang được tẩy trùng và đánh
bóng, đợi chờ một cuộc hẹn với bác sĩ của John, rồi ngồi trong một
sự im lặng đầy bất hạnh bên cạnh bàn của bác sĩ trong khi ông ta
nói với bà về thái độ ứng xử của John trong một vài tuần qua
“không lấy gì làm tích cực, tôi e là như vậy,” và rằng “tôi nghĩ
chúng ta nên tạm dừng những chuyến đi chơi trong một thời gian,
khoảng năm hay sáu tuần gì đó”.

“Nhưng con tôi hoàn toàn ổn khi đi với chúng tôi”, bà đã nói dối.

“Đó là những gì mà tôi sắp nói với ông. Ôi, sự việc hơi quá một chút
trong lần vừa rồi, như tôi đã nói, nhưng nhìn chung dường như con
tôi rất thoải mái. Rất vui vẻ”.

“Vâng, nhưng thật không may, chúng tôi chỉ có thể tiến hành

trên cơ sở của chúng tôi, à, với những gì chúng tôi quan sát thấy ở
trong bệnh viện. Hãy nói cho tôi biết, cậu ta tỏ vẻ thế nào về
những chuyến ghé chơi? Cậu ta cảm thấy như thế nào khi mỗi
lần cậu ta quay trở lại bệnh viện?”

“Con tôi không thể dễ chịu hơn được. Thật sự, thưa bác sĩ, con tôi

có thiện chí và hợp tác như một chú cừu con vậy”.

“Vâng,” và bác sĩ đã nhận ra cái ghim cài cà vạt đáng ghét. “Thật

ra, thật sự, bà biết đấy, có sẽ dấu hiệu tích cực hơn nếu cậu ta thể
hiện một vài sự miễn cưỡng. Hãy nói theo cách...” ông ta cau mày khi
nhìn vào quyển lịch - “Hãy nói theo cách ít nhất phải chờ đến tận
chủ nhật đầu tiên của tháng chín. Rồi chúng ta hãy thử lại”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.