CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 277

một thói quen rẻ tiền, xấu, và chính việc nhận thức được sự thoái
hoá, giống như những người khác, đã mang đến ý tưởng thành lập
Nhóm Diễn Laurel, hấp dẫn một cách đặc biệt ở mùa đông năm
ngoái. Khi Rừng Hoá đá đi vào diễn tập, sự có mặt của họ ở Ngôi nhà
Gỗ hầu như bị bớt dần (có những nơi khác, yên tĩnh hơn để uống
trên đường từ trường về nhà), và trong thời gian dài khó khăn kể từ
thất bại của vở kịch họ đã không đến đây - cứ như thể nếu đến đó
thì sẽ là sự thừa nhận của sự thất bại phẩm hạnh.

Nhưng “Thế thì đã sao,” Frank đã nói như vậy tối nay, sau mọi

cố gắng đàm thoại trong phòng khách nhà Campbell đuối dần và
lặng hẳn, “tại sao chúng ta không nghỉ một lát và đi đến Ngôi nhà
Gỗ nhỉ?”

Và thế là họ đã đến đây, một nhóm bốn người lặng lẽ gọi hết

lượt này đến lượt khác, đứng dậy và tách nhau ra để nhảy, quay về
chỗ ngồi và lặng lẽ lắng nghe tiếng kèn theo nhịp nhảy. Nhưng
trên tất cả, sự vụng về tối nay cảm giác thoát được sự căng thẳng
một cách kỳ cục, hoặc ít nhất nó cũng dường như là như vậy đối với
Frank. April tách biệt và khó hiểu, tách biệt khỏi nhóm như trong
thời gian tồi tệ cô đã từng bị rơi vào trong những ngày xa xưa, nhưng
sự khác biệt là bây giờ anh từ chối không muốn lo lắng về điều
đó nữa. Ngày trước anh có thể đã nói và tự cười với mình vì phải cố
để có được một nụ cười tình tứ của cô, hoặc là phải hết sức cố gắng
để chuộc lỗi với vợ chồng Campbell về sự khiếm nhã của cô (vì
rốt cuộc đó là những gì tương tự như vậy, cô ngồi đó giống như
một nữ hoàng nào đó với cổ cao và hàng mi dày giữa những người
bình dân - một sự khiếm nhã rất tồi tệ); thay vào đó anh bằng
lòng với việc thư giãn trên ghế, một tay đập nhẹ vào bàn theo tiếng
gõ của Steve Kovick, đưa ra một vài lời nhận xét hài hước trong khi
miên man với những suy nghĩ của riêng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.