CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 280

về nhà, Frank. Tôi nghĩ tôi bị ốm hay bị làm sao đó. Tôi nghĩ tôi là
một người đồng hành khờ dại; chắc hẳn tôi...”.

“Đừng có ngốc nghếch như thế. Đợi một chút, để tôi gọi Shep”.

Anh nhìn kỹ, chóng mặt vào căn phòng toàn người nhảy cho đến khi
anh túm được cái cổ đỏ to của Campbell và cái đầu bé nhỏ của April
đang di chuyển dọc theo bức tường đằng xa; anh gật đầu ra hiệu
khẩn cấp, và ngay lập tức cả bốn người bọn họ đi lạo xạo trên sỏi ở
phía bên ngoài, lạc lối trong một biển tối om toàn xe ô tô.

“Đường nào nhỉ...?”

“Lối này... Đây rồi...”.

“Em không sao chứ?”

“Tối quá...”.

Những mũi xe ô tô đầu cao bóng mượt làm thành một bề mặt

gợn sóng trải dài trong bóng tối theo mọi hướng; phía dưới là những
dãy lờ mờ vô tận của chắn bùn và rìa xe, của những cái hãm xưng
phồng lên phức tạp và những phên sắt với vô số những điểm được
phản chiếu của bóng đèn nê-ông. Cùng lúc, khi Frank cúi xuống
đánh diêm tìm đường, ngọn lửa chỉ cách mặt anh vài inhsơ làm cho
anh rụt lại vì đau - anh giật mình thấy một đôi tình nhân trong một
chiếc xe - anh vội vàng biến vào bóng tối sang hàng tiếp theo, và
nói, “Chúng ta để xe ở đâu nhỉ? Có ai nhớ không?”

“Đây rồi,” Shep kêu lên. “Phía đằng này, ở hàng cuối cùng. Ôi,

nhưng Chúa ơi, xe của tôi bị tắc ở trong này rồi”. Anh ta đỗ chiếc
xe Pontiac đồ sộ sát vào một cái cây, nhiều giờ trước đó. Bây giờ hai
chiếc xe khác đứng ngay trước nó và không có chỗ đánh lái ra ở cả
hai phía.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.