CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 282

trí hoang mang của anh ta làm việc rất căng thẳng để phân loại được
khi họ bước từng bước dưới ánh đèn xanh đỏ. Đợi đã - tại sao cô ta lại
không thể đưa Milly về nhà nhỉ, và để Frank ở lại đây? Chẳng phải
đó cũng là một logic sao?

Cùng lúc đó anh ta cũng nhận ra họ đã gần đến chỗ sàn nhảy;

cô trang nghiêm quay về phía anh ta, đôi mắt đọng lại trên ve áo
anh ta, và điều duy nhất trong lúc này là nhẹ nhàng ôm lấy vòng
eo của cô và đưa cô vào nhảy. Anh ta đã không thể mời cô khi cô dàn
xếp sự việc theo cách này mà không phải là một kẻ khờ, và anh ta
cũng không thể thừa nhận là cô đã dàn xếp nếu như không phải là
một người thông minh hơn. Cho phép những ngón tay của mình ôm
trọn một cách bẽn lẽn vào tấm lưng nhỏ nhắn của cô và cái má
nóng bỏng của anh ta đang tựa vào tóc cô, anh ta đi theo điệu nhạc và
vô cùng biết ơn là sự việc đã được sắp xếp như thế này; không
bao giờ nghi ngờ là nó đã được diễn ra như thế nào.

Nó cũng giống như mùa hè năm ngoái, nhưng nó còn thú vị hơn

rất, rất nhiều. Lần trước là cô bị say, anh ta ôm chặt cô một cách
đáng thương, đó hoàn toàn là điều mong muốn một chiều: chắc
hẳn cô đã không biết mình đã cho anh ta một cơ hội như thế nào,
và bằng chứng là cách cô ngửa cổ ra đằng sau để nói chuyện và tán
gẫu trước mặt anh ta như thể họ đang ngồi đối diện nhau qua một
cái bàn hay một thứ vớ vẩn nào đó, thay vì ôm nhau thật chặt như
những tình nhân từ phần xương đòn trở xuống. Lần này cô không
say rượu, hầu như cô không nói gì, dường như cô nhạy cảm như anh
ta với mỗi cảm nhận tinh tế của xúc giác, với mỗi sự tìm kiếm thăm
dò và chấp nhận rút lui ngượng nghịu và lại tìm kiếm; nó là một cái
gì đó còn lớn hơn cả việc trái tim rụt rè của anh ta có thể chịu đựng
được.

“Em có muốn uống nữa không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.