CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 284

Và nó đã không trống. Những chiếc xe khác vẫn còn làm cho nó

bị mắc lại chỗ cái cây. Khi anh ta lao trở lại đối mặt với toà nhà,
những ánh đèn chiếu nghiêng về phía đầu và gần như anh ta bị
bổ nhào. Anh ta đang bị chất chứa. Ly cuối cùng chắc hẳn phải
thật sự... Wow! Phổi anh ta cảm thấy rất nông, và anh ta biết
rằng, trừ khi điều gì đó cần phải được làm ngay lập tức để dừng
những ngọn đèn kia quét trên đường, nếu không anh ta có thể bị
ốm. Anh ta bắt đầu chạy, đấm tay và nâng cao gối, đôi giày anh
ta tạo nên những âm thanh mạnh mẽ và hoạt bát trên sỏi. Anh ta làm
như vậy cho đến khi đếm đến một trăm, thở sâu, khi anh ta dừng
lại thì những tia ánh sáng cũng đứng nguyên. Anh ta cảm thấy được
sự kiềm chế và đầy máu trong người khi anh ta quay lại Ngôi nhà
Gỗ, nơi nhóm Bộ tứ đang chơi bản nhạc thô của riêng họ những bài
hát lại một trong số những ban nhạc lớn, xa xưa: “Một điệu nhảy của
thời gian,” hay “Thớ ngọc trai” hay là loại gì đó, một loại nhạc luôn
làm cho anh ta nhớ lại kiến thức cơ bản.

Cô đã rời khỏi quầy bar để đến ngồi ở quầy đồ giả da gần

đó; cô đang ngồi thẳng trong một chỗ sâu, một phần quay ra quan
sát anh ta qua làn khói thuốc, và cô đã chào anh bằng một nụ cười
ngượng nghịu.

“Anh thấy vẫn bị tắc,” anh ta nói.

“Vậy à. Ngồi đây chờ một chút vậy. Em thấy cũng không sao cả,

thế còn anh?”

Anh ta đã có thể bò qua ghế giả da và vùi đầu mình vào vạt áo

cô. Những gì anh ta làm thay vào đó là trườn sát vào gần cô như anh
ta muốn và bắt đầu xé hộp diêm cho vào gạt tàn thuốc, tách ra
từng phần bằng móng tay và cẩn thận lột lớp vỏ ngoài thành từng
mảnh, cau mày chú ý như một người thợ đồng hồ đang tập trung
vào công việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.