CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 285

Cô đang nhìn chăm chú vào mọi vật lờ mờ trên sàn nhảy, đầu

ngẩng cao nhẹ nhàng đánh nhịp theo ban nhạc. “Thể loại nhạc này
làm cho những người ở độ tuổi như chúng ta rất nhớ nhà,” cô nói.
“Anh có vậy không?”

“Thật sự anh cũng không biết nữa”.

“Em cũng không biết. Em thích chúng nhưng em cũng không

biết nữa. Nó làm cho ta nhớ lại sự phấn khích của tuổi niên thiếu
vô tư, và đáng buồn là em đã không có. Em không có một lần hẹn
hò thực sự mãi cho đến sau chiến tranh, và rồi không một ai chơi
thể loại nhạc này nữa, hoặc nếu có ai đó chơi thì em cũng không
thèm để tâm đến. Toàn bộ thời kỳ của nhạc xuynh

(1)

, những ban

nhạc lớn em đều đã lỡ mất cơ hội. Nhảy giật gân (Jitterbug). Nhạc
rock đồng quê. ồ, không, trước đó, có phải không nhỉ? Em nghĩ
mọi người sính nhạc rock đồng quê khi em học lớp sáu, ở Rye
Country Day. Em chỉ nhớ được là có những dòng chữ “Artie Shaw”
“Benny Goodman” ở mọi nơi trong trường mà không nhận thức được
về họ, bởi một vài học sinh nữ lớp trên viết những cái tên này trong
sách của họ và dường như nó là một việc làm rất sành điệu, giống
như việc chấm màu sơn móng tay vào mắt cá chân để phô ra những
chiếc tất cảnh sát. Chúa ơi, em đã muốn mình ở tuổi mười bảy khi
em mới mười hai tuổi. Em thường hay quan sát bọn tuổi mười bảy lên
xe ô tô đi chơi với bọn con trai sau giờ tan học, và em nghĩ rằng họ
biết hết tất cả mọi thứ”.

Shep quan sát khuôn mặt cô gần đến mức tất cả mọi thứ khác

đều không còn trong nhận thức của anh ta. Thậm chí, những gì cô
đang nói không còn quan trọng nữa, và anh ta cũng không quan tâm
việc cô ta tự nói với chính mình nhiều như đang nói với anh ta.

“Khi em đến tuổi mười bảy em bị nhốt trong chính cái trường

nội trú ác nghiệt này, và lần duy nhất em thật sự đi nhảy là đi với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.