CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 286

bạn gái, trong một phòng có khoá. Bọn em đã nghe những bản nhạc
của Glenn Miller bằng chiếc máy xách tay cũ kĩ Victrola của cô
ta

(2)

, và bọn em tập theo giờ. Đó là tất cả những gì mà loại nhạc này

đã để lại ấn tượng trong em - nhảy quanh với bộ đồ thể thao kinh
khủng trong phòng khoá trái cũ kĩ ướt đẫm mồ hôi và nhận thấy
cuộc sống đã trôi qua”.

“Thật khó có thể tin được!”

“Gì cơ?”

“Em chưa bao giờ hẹn hò hay làm bất cứ điều gì, trong suốt cả

quãng thời gian đó”.

“Tại sao?”

Anh ta muốn nói rằng, “Ôi, Chúa ơi, April, em có biết vì sao

không. Vì em thật đáng yêu; vì chắc hẳn mọi người đã luôn yêu em,”
nhưng anh ta đã không có dũng khí để nói được điều đó. Thay vào
đó anh ta nói, “Thật ra, ý anh là, em chưa bao giờ có những thú vui ở
kỳ nghỉ hay sao?”

“Thú vui ở những kỳ nghỉ,” cô nhắc lại một cách đần độn.

“Không, em chưa bao giờ. Và bây giờ anh đã vạch đúng vấn đề rồi
đấy, Shep. Em không thể phàn nàn trường nội trú về điều này, có
phải vậy không? Không, tất cả những gì em có thể làm ở những ngày
nghỉ là đọc sách hay đi xem phim một mình và việc cãi nhau với bất
kỳ người nào là dì, em họ hay là bạn của mẹ có thể bất chợt xảy ra
với em vào mùa hè đó, hay Giáng sinh đó. Tất cả những điều này
nghe có vẻ như không đúng, phải vậy không? Vì thế anh hoàn toàn
đúng. Đó không phải là lỗi của trường nội trú và đó không phải là lỗi
của bất kỳ một ai, đó là “Vấn đề cảm xúc” của riêng em. Và có một
kinh nghiệm khá tốt cho anh, Shep: dẫn dắt ai đó lo lắng về việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.