CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 289

tĩnh, ngớ ngẩn và to cao cho đến khi ô tô được giải phóng, hoặc là
cho đến khi cô cảm thấy hài lòng với những gì phát ra từ giọng cô.
Rồi anh ta sẽ đưa cô về nhà và cô sẽ nói một vài câu thông minh
trên đường về; thậm chí cô có thể ngả người và dành cho anh ta một
cái hôn vội của một người em gái vào má trước khi cô trượt ra khỏi xe,
đóng sầm cửa ô tô lại và đi vào phòng ngủ với Frank Wheeler. Và
anh ta có thể mong chờ gì hơn nữa? Khi nào anh mới thực sự trưởng
thành?

“Shep!” Cả hai bàn tay lạnh lẽo mảnh khảnh của cô với ra bắt lấy

tay anh ta để ở trên mặt bàn, khuôn mặt của cô, đang tiến về phía
anh ta, đã chuyển thành một nụ cười tinh nghịch. “Ôi, Shep - hãy làm
việc đó nào”.

Anh ta nghĩ anh ta chuẩn bị nản lòng. “Làm gì cơ?”

“Nhảy. Nào ra thôi”.

Steve Kovick gần đạt đỉnh cao của tối nay. Gần đến lúc rồi;

hầu hết mọi người đã ra về, người quản lý đang đếm tiền, và
Steve, không kém gì một anh hùng của phim Hollywood chơi nhạc
jazz, biết rằng đã đến lúc chơi hay nhất.

Shep thật sự chưa bao giờ học nhảy, tự cấm bản thân mình với

điệu nhảy như thế này, nhưng bây giờ thì không có gì có thể ngăn
cản được anh ta. Quay lại, nhảy lên một cách vụng về và lê bước ở
trung tâm đã bị bỏ bùa mê của căn phòng quay tít, anh ta cho phép
tiếng ồn và khói, ánh sáng quay tròn và quay tròn quanh anh ta vì
bây giờ anh ta đã nắm chắc được cô rồi. Dài như thời gian anh ta
đã sống, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một điều gì đẹp hơn cách
cô quay xa ra khỏi tầm tay và khẽ nhún đầu gối cúi chào, khẽ
nhún mông cúi chào trước khi cô quay trở lại. Ôi, nhìn cô kìa! Trái
tim anh ta hát vang. Nhìn cô kìa! Nhìn cô kìa! Anh ta biết rằng khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.