CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG - Trang 298

nản để xác định được anh đã lãng phí bao nhiêu sức lực, trong suốt
những năm qua, để rơi vào trạng thái phải xin lỗi quên mình.

“Xin lỗi,” giọng một người phụ nữ tức giận vang lên. “Anh là Frank

Wheeler?” Cô ta đang đi về phía anh, dọc theo lối đi bộ, mang theo
một va li nhỏ, và ngay lập tức anh biết cô ta là ai ngay từ nụ cười
thực dụng của cô ta. Cô ta đã bắt gặp anh khi anh lúc đầu đặt chân
lên những bậc thang bằng đá màu hồng trong toà nhà của
Maureen.

“Tôi là Norma Townsend, bạn cùng phòng với Maureen. Liệu tôi

có thể gặp anh một chút được không?”

“Được thôi,” anh không nhúc nhích. “Tôi có thể giúp gì cho cô?”

“Làm ơn,” cô ta hơi nghiêng đầu về một phía như thể mắng mỏ

một đứa bé rầu rĩ. “Không phải ở đây”. Và cô ta đi qua anh về phía
một cái sảnh cà phê nhỏ cách hai cánh cửa. Không có gì để làm ngoại
trừ việc đi theo cô ta, nhưng anh giải quyết sự nhu mì của mình
bằng cách nhìn đắm chìm vào cái mông đang rung lên và căng ra
của cô ta. Cô ta rắn rỏi, đi như vịt, mặc một chiếc váy quây tân thời,
một “cái váy bó chẽn,” để chống lại một thực tế về cơ thể vạm vỡ
và to khổ của mình, cô ta sực mùi nước hoa Bóng tối và Hứng thú
được bày bán ở quầy hàng giảm giá của Lord và Taylor.

“Tôi không giữ anh đến một phút đâu,” cô ta nói khi cô ta ép sát

anh vào góc một chiếc bàn nhỏ có mặt bằng đá cẩm thạch, khi cô ta
để chiếc va li bên cạnh bàn chân, gọi một ly vermouth ngọt, và để
cho tay mình phát ra một loại âm thanh có tổ chức của tiếng lách
cách, lạch cạch trong lúc cô ta lấy một bao thuốc ra khỏi chiếc túi
xách cầu kỳ. “Tôi chỉ có đủ thời gian cho một ly khai vị, sau đó tôi
phải đi gấp. Tôi chuồn đến Cape trong vòng hai tuần. Đáng nhẽ
Maureen đã đi cùng tôi, nhưng cô ta đã thay đổi kế hoạch. Và bây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.